Mặt Hà Quảng Chí trắng bệch như ma, môi run rẩy, mồ hôi lạnh toát . Những gì Giang Hàn Yên  đều đúng,   cảm thấy  như đang trần truồng  giữa đường,   chỗ nào trốn.
"Cầu xin cô cứu gia đình , đại sư!"
Hà Quảng Chí đột nhiên quỳ xuống. Anh   ngu ngốc, Giang Hàn Yên  thể   nhiều chuyện về gia đình  như , chắc chắn    thường,  thể giải quyết  rắc rối của nhà  .
" cũng hết cách mới  chuyện đó, xin ,  xin đầu bồi tội,  mấy  cứ đ.á.n.h , đ.á.n.h bao nhiêu cũng , miễn là mấy  hả giận."
Hà Quảng Chí bò đến  mặt cha Lưu, cầm tay ông  đ.á.n.h  . Thực ,    nhận  cha Lưu ngay từ cửa, hôm đó     thấy ông  , cho vợ xuống bán thùng giấy, còn  trốn  lầu  trộm.
Sau khi đưa  tiền đó ,    quả thật  khá hơn một chút, tình hình của   ở công ty cũng cải thiện,   cứ tưởng   hiệu quả.
Ai ngờ    tìm đến, còn mang theo cao nhân, Hà Quảng Chí  thể cứng đầu  nữa, đành  thừa nhận.
"Quảng Chí,   ngất ,  ăn xong  nôn hết ."
Một  phụ nữ trẻ từ tầng hai chạy xuống, vẻ mặt hoảng loạn. Chị   thấy cha Lưu, lập tức   định lên lầu, nhưng  Giang Hàn Yên gọi : "Trốn cái gì, xuống đây!"
Người phụ nữ trẻ ngoan ngoãn xuống lầu,  bên cạnh Hà Quảng Chí,  dám lên tiếng.
"Rắc rối của nhà các    thể giúp giải quyết, nhưng    thật, cha    chuyện  gì, đừng giấu diếm. Nếu cha    chuyện tày trời, tuyệt đối  thể c.h.ế.t như ."
Giang Hàn Yên chỉ  thỏa mãn sự tò mò, cô   con   thể  xa đến mức nào.
Hà Quảng Chí do dự một lúc, cuối cùng cũng  .
"Cha  thực    gì ghê gớm, chỉ là nhỏ nhen, ích kỷ,  tính toán chi li, tham lam những thứ nhỏ nhặt..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-762.html.]
Giang Hàn Yên xoay  định bỏ , Hà Quảng Chí hoảng sợ, vội vàng : "Cha  là kế toán của đơn vị, mấy năm   về hưu, trong những năm đó ông   biển thủ một ít tiền,  nhiều..."
"Đủ để mua căn nhà  chứ gì?" Giang Hàn Yên  lạnh.
"Căn nhà  rẻ, chỉ hơn năm mươi vạn, vì căn nhà   tiếng là ma ám,  ai dám mua, cha   tin nên  mua. Thực , nhiều tiền cũng là tiền gia đình  tích góp, cũng  biển thủ nhiều lắm." Hà Quảng Chí cố gắng biện hộ, nhưng  ánh mắt của Giang Hàn Yên, giọng  của   ngày càng nhỏ,  thể  tiếp .
Anh  cảm thấy Giang Hàn Yên như  hết  chuyện, ánh mắt cô như tia X-quang soi thấu tâm can.
"Biển thủ bốn mươi vạn, và  chỉ  cha , những  khác cũng ." Hà Quảng Chí  dám giấu giếm nữa, thừa nhận  bộ.
"Đơn vị  phá sản?" Giang Hàn Yên hỏi.
Hà Quảng Chí gật đầu: "Cha  về hưu  lâu thì đơn vị phá sản, nhưng chuyện   liên quan đến cha , thật sự là do hiệu quả kinh doanh của nhà máy kém,  thể duy trì ."
Giang Hàn Yên  lạnh, chính vì những kẻ tham nhũng mà nhiều  mới mất việc. Cha của Hà Quảng Chí c.h.ế.t  oan, nhưng...
"Mua nhà hết năm mươi vạn, còn mười vạn từ  ?"
Cha Hà Quảng Chí tham ô biển thủ tiền đúng là đáng trách, nhưng  tiền bốn mươi vạn  đủ để dẫn đến cái c.h.ế.t, rõ ràng ông  còn  chuyện khác.
Hà Quảng Chí mặt xám như tro,  dám giấu giếm nữa, thừa nhận  bộ: "Năm ngoái cha  nhặt  mười vạn  đường, thực  ông   ai đ.á.n.h rơi. Một  phụ nữ từ ngân hàng , mang theo hai túi nhựa, lúc lên xe thì  rơi một túi, cha  nhặt . Người phụ nữ đó  lâu    tìm, khi đó cha   ngay bên cạnh . Cô   nức nở,   tiền đó là tiền lương của đơn vị, nếu mất sẽ  bồi thường."
"Người phụ nữ đó còn  tên đơn vị, hy vọng nếu   nhặt  tiền thì mang đến trả  đơn vị. Cha  về nhà kể ,    đồng ý trả tiền, còn   phụ nữ đó đãng trí,  mất tiền là đáng đời,  chịu chút bài học mới nhớ. Vì , cha   trả  mười vạn đồng."
Hà Quảng Chí cúi đầu ngày càng thấp. Cha    khi nhặt  tiền  tổ chức họp gia đình,    phản đối mạnh mẽ. Anh  và vợ cảm thấy  đúng nhưng cũng  phản đối, để cha  quyết định.