Nữ Phụ Thức Tỉnh - Chương 740

Cập nhật lúc: 2025-10-07 23:08:43
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Hàn Yên khách sáo chút nào, nhận hai căn nhà, nhưng ấn tượng của cô về Mẹ Hà . Bà quan điểm đúng đắn, lẽ Hà Vũ Phỉ thừa hưởng tính từ cha .

Trên đường về, Hà Vũ Phỉ vẫn cố thuyết phục : "Tìm việc ở thành phố lớn dễ , còn trẻ nữa, chỉ thể lao công, chịu nổi ?"

"Chịu , chịu bao nhiêu khổ ." Mẹ Hà bình thản trả lời, giọng kiên định.

Hà Vũ Phỉ nghẹn lời, tiếp tục thuyết phục: "Còn bà ngoại, và dì thì ? Mẹ tiếc xa họ ?"

"Người quan tâm nhất là con, con sai đường, thể gì."

" lúc nào cũng đưa tiền cho họ, dù nhà chẳng dư dả gì."

Hà Vũ Phỉ lẩm bẩm. Chị nhớ mỗi tháng nhận lương, bà ngoại đều đến lấy tiền, đưa nửa lương, khiến hai con đủ tiền ăn, cơm canh đạm bạc, khổ sở.

chị chịu nổi nữa, hỏi tại đưa tiền cho bà ngoại. Mẹ là nợ họ, nên chị tưởng sợ bà ngoại và các dì, đưa tiền đều đặn hàng tháng.

"Khi con còn nhỏ, con bệnh nặng, ông bà nội và cha con bỏ điều trị, chịu bỏ một đồng. Mẹ cầu cứu ông bà ngoại con. Ông bà ngoại để dành một tiền cho con lấy vợ, họ chịu đưa. con cứu quan trọng, nên bà ngoại mới đưa tiền cho . Nhờ đó con mới giữ mạng sống, nhưng con mất cơ hội kết hôn. May mà lấy vợ , chính là mợ con."

Mẹ Hà kể chuyện cũ, vì chuyện , bà luôn ơn nhà đẻ.

"Tại con chuyện đó? Con thấy ấn tượng."

Hà Vũ Phỉ nhớ chút gì về chuyện . Hóa những lời về việc nợ tiền là thật, lấy tiền lo cho nhà ngoại.

Hóa việc đối xử lịch sự với bà ngoại và các dì là vì ơn, chứ vì sợ họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-740.html.]

Hóa tất cả đều là chị tự suy nghĩ sai lệch.

"Khi con bệnh, con mới một tuổi, mà nhớ . Cậu con là thật thà, gương mặt nghiêm khắc, nhưng thương con. Khi con đỗ đại học, mừng lắm, còn lén cho con năm trăm đồng, nhưng trả cho họ của con, vì nhà cũng khá giả gì, thể nhận tiền của ."

"Mẹ với con chuyện ? Làm con cứ nghĩ rằng..."

Hà Vũ Phỉ hối hận. Trước giờ chị luôn nghĩ rằng thích , mỗi gặp mặt đều nghiêm khắc, chuyện, khiến chị từ nhỏ sợ , dám chủ động gọi .

"Chuyện của lớn, với con gì. Con chỉ cần lo học hành cho . Trước đây còn nghĩ rằng, con thành đạt, nhất định báo đáp bà ngoại và , nhưng giờ con như thế ... Hừ!"

Mẹ Hà thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã. Bà còn mặt mũi nào mà về quê chuyện . Cả gia đình đều kỳ vọng con gái, nhưng Tiểu Phỉ chuyện hổ thế . Nếu để họ hàng ở quê , và em trai bà chắc còn dám đường.

Hà Vũ Phỉ cúi đầu hổ, mãi đến lúc chị mới thật sự hối hận.

Trước đây chị nghĩ rằng ngoài , còn ai ở quê đáng để bận tâm. Ông bà nội thì khinh thường , chị là đồ vô dụng.

Bà ngoại và các dì thì chỉ đòi tiền. Giờ chị mới hiểu sai, ông bà nội thật sự , nhưng bà ngoại và các dì đều , thậm chí còn cứu mạng chị .

Hơn nữa, cũng yếu đuối như chị nghĩ. Nhiều chuyện đó chị hiểu sai .

"Tiểu Phỉ, sai đường , đời ai cũng lúc sai một , nhưng đầu , thể tiếp tục sai lầm. Con kiếm tiền giúp giảm bớt gánh nặng, ý đó hiểu, nhưng con kiếm tiền trong sạch, bỏ bê việc học. Dù hai căn nhà thì cũng chỉ là vật ngoài , chỉ học kiến thức mới thật sự thuộc về con. Con vẫn còn trẻ, nhà trường cũng cho con cơ hội, nhất định học cho , ?"

Mẹ Hà tận tình dạy dỗ con gái, Hà Vũ Phỉ cúi đầu gì, nhưng rõ ràng là chị .

 

Loading...