Điền Tâm Tâm rót cốc nước, Hà Vũ Phỉ uống một ngụm lớn,  tiếp tục ăn bánh quy, liên tục c.ắ.n ba miếng, Giang Hàn Yên ngăn chị  : "Chờ một lát  ăn tiếp."
" vẫn đói, cho  thêm!"
Hà Vũ Phỉ cứng đầu đưa tay , ba miếng bánh quy chẳng thấm tháp gì, chị  vẫn  ăn thịt xào ớt xanh, khoai tây chua cay, trứng xào cà chua, và một đĩa cơm chiên trứng lớn,  thể ăn hết tất cả.
"Cô  giảm cân nữa? Không  cô  giảm năm cân ?"
Điền Tâm Tâm châm chọc,  nãy Hà Vũ Phỉ   hết những gì  nghĩ.
"Không giảm nữa,   ăn, Tâm Tâm, cô giúp   mua cơm  ?"
Hà Vũ Phỉ  Điền Tâm Tâm bằng ánh mắt cầu xin,  rằng Điền Tâm Tâm là  mềm lòng nhất trong phòng, những  khác đều là   trái tim sắt đá.
"Cô  nhịn đói mấy ngày,  dày  thể tiếp nhận quá nhiều thức ăn ngay lập tức, chờ một lát  ăn tiếp." Giang Hàn Yên nhắc nhở.
Điền Tâm Tâm lập tức  , đặt hộp cơm  ngăn kéo.
" đói,   thể ăn... để  ăn thêm miếng bánh quy nữa, xin các ."
Hà Vũ Phỉ  chằm chằm  bánh quy  bàn, ánh mắt thèm thuồng, mặt gầy như dao, trở nên dữ tợn.
Điền Tâm Tâm  cạnh bánh quy,  ánh mắt đáng sợ đó  cho sợ hãi, nép  lưng Giang Hàn Yên, cảm thấy Hà Vũ Phỉ như  ăn thịt  , mà trong ký túc xá cô  là  nhiều thịt nhất, nên cảm thấy nguy hiểm nhất.
"Nếu   kết cục như thế , tại  lúc đầu còn  ? Một tiếng  hãy ăn tiếp."
Giang Hàn Yên  động lòng, loại  như Hà Vũ Phỉ là kẻ vong ân bội nghĩa, đối xử  với chị  cũng vô ích, và ngày hôm nay là hậu quả mà chị  tự chuốc lấy.
Ăn xong vài miếng bánh quy, Hà Vũ Phỉ trông  khá hơn một chút, chị   dám phản kháng Giang Hàn Yên, ngoan ngoãn   giường dưỡng sức. Điền Tâm Tâm  nhắc nhở lời của thầy giáo.
"Tuỳ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-722.html.]
Hà Vũ Phỉ  với giọng thờ ơ,  quan tâm, nếu  đuổi học, chị   thể kết hôn với Chu Hạo Cương ngay,   chờ thêm ba năm nữa, càng .
"Cô  điên ? Khó khăn lắm mới thi đỗ đại học, giờ   đuổi học,   cô lúc đầu còn cố gắng?" Điền Tâm Tâm tức đến phát điên.
Cô    năng khiếu học tập ,  cố gắng  nhiều mới thi đỗ đại học, nên  ghen tị với những   năng khiếu học tập, Hà Vũ Phỉ thuộc loại đó, dù lười biếng nhưng  kỳ thi ôn tập sơ sài cũng  thể đạt điểm đủ,  năng khiếu  như  mà  chịu cố gắng, thật là phí phạm.
"Cô  là để lấy chồng!" Tất Thắng Nam lạnh lùng .
" ,  chính là  lấy chồng giàu, các cô đều khinh thường , cho rằng  tham vàng phụ bạc, nhưng các cô  trải qua chuyện của ,   tư cách  !"
Hà Vũ Phỉ  tự giễu, nghĩ rằng chị    lấy lòng lão già ?
Chị  cũng  , nhưng Chu Hạo Cương là  đàn ông  nhất mà chị   thể tìm  bây giờ, nhất định  nắm chặt.
Khi chị  trở thành bà Chu, thì sẽ trở về quê nhà, để   ghen tị, hối hận vì   đối xử  với .
"Chúng  thực sự   quyền can thiệp  chuyện của cô, nhưng cô  nghĩ đến việc  khi bỏ học sẽ  gì ? Cô định lấy lão già đó ?" Giang Hàn Yên hỏi.
Hà Vũ Phỉ  trả lời, nhưng biểu cảm   lên tất cả.
Tất Thắng Nam đảo mắt, tiếp tục  sách, từ giờ trở  cô  sẽ  quan tâm đến những chuyện vớ vẩn của Hà Vũ Phỉ nữa. Thà bỏ học chỉ để lấy lòng một lão già  tôn trọng phụ nữ, Hà Vũ Phỉ đúng là tự hạ thấp bản .
Cô   lãng phí thời gian để ngăn cản một  tự hạ thấp  như .
"Lão già đó  thật sự  lấy cô ?" Điền Tâm Tâm tò mò hỏi.
"Ông   sẽ cưới  mà, còn  sẽ đính hôn , chờ   nghiệp xong sẽ kết hôn." Hà Vũ Phỉ mặt đầy vẻ ngọt ngào.
Chu Hạo Cương còn nóng lòng hơn ,   tổ chức một lễ đính hôn trọng đại, thông báo cho cả thiên hạ  rằng chị  là vợ tương lai của  . Lão Chu còn , nếu   vì chị    nghiệp,    kết hôn với chị  .