Từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, một năm hơn nửa thời gian giường, đều do chăm sóc cẩn thận, còn đích xuống bếp nấu cho những món ăn ngon, còn về phần cha, thật thời gian họ ở bên nhiều, cha hoặc là bận rộn với công việc, hoặc là bận sinh con trai.
Đến khi cha nhận thể sinh con trai nữa, mới bắt đầu chú ý đến , bắt đầu quan tâm chăm sóc, nhưng cần nữa , sự lành của dành cho là vô điều kiện, bất kỳ điều kiện kèm theo nào, còn cha thì giống , nếu là con trai duy nhất của nhà họ Tô, e rằng cha sẽ liếc mắt một cái.
Giang Hàn Yên vô cùng ngạc nhiên, ban đầu cô nghĩ Tô Lễ Minh là để củng cố địa vị, ngờ là để lo lắng, quả thật là một con hiếu thảo.
"Thực cha hiện tại lòng mà sức, dù là con gái cũng sinh nổi, sát khí xâm nhập cơ thể cha , ít nhất mười năm mới thể tiêu trừ, đến lúc đó lẽ mới sinh con trai." Giang Hàn Yên .
Cô là sự thật, các con gái của nhà họ Tô đều còn trẻ nữa, rõ ràng là sinh từ nhiều năm , những năm gần đây Gia chủ Tô sinh thêm con vì sức khỏe ông cho phép.
Qua mười năm nữa, Gia chủ Tô sẽ hơn sáu mươi tuổi, nhưng nếu ông vẫn thể sinh mười bảy, mười tám đứa con trai, thì cũng thoả mãn mong đông con cháu của .
Tô Lễ Minh sững , lập tức mỉm : "Biết ."
Giang Hàn Yên nhận tấm séc, công nhận lộc, Tô Lễ Minh cũng ép buộc, chỉ nếu việc gì thì cứ mở miệng, nhất định sẽ hết lòng.
Tô Lễ Minh vẫn đ.á.n.h giá thấp quyết tâm sinh con trai của cha , xong thì gia chủ Tô đến ngay, quả nhiên là đến để tư vấn về việc sinh con trai.
Giang Hàn Yên thật, ánh mắt hy vọng của Gia chủ Tô lập tức trở nên u ám, cam lòng hỏi: "Thật sự còn cách nào ? Bao nhiêu tiền cũng , xin đại sư Giang giúp đỡ."
"Cũng một cách." Giang Hàn Yên nghĩ ngợi .
Gia chủ Tô vui mừng khôn xiết, nhưng lời tiếp theo của Giang Hàn Yên còn lạnh hơn cả một thùng nước đá, dập tắt ước mơ sinh con trai của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-695.html.]
" thể cho Gia chủ Tô uống thuốc, cưỡng ép nâng cao dương khí trong cơ thể, trong vòng một tháng chắc chắn thể sinh con trai, nhưng loại t.h.u.ố.c quá mạnh, sẽ tổn thọ, thực nhiều, năm đến tám năm, Gia chủ Tô thấy thế nào?"
Gia chủ Tô đương nhiên đồng ý, mất năm đến tám năm tuổi thọ, vốn dĩ ông thể sống đến một trăm tuổi, để sinh con trai chỉ còn sống đến chín mươi mấy, quá lỗ!
Hơn nữa, tổ tiên của nhà họ Tô ai sống đến một trăm tuổi, đa phần chỉ sống đến bảy, tám mươi tuổi, tính thì ông càng nỡ.
Gia chủ Tô tuy thất vọng nhưng vẫn mừng rỡ, ít nhất ông một đứa con trai xuất sắc, giống như nhà họ Lý, cô đơn lẻ loi, e rằng sắp tuyệt tự .
Con đường sinh con trai chặn, Gia chủ Tô cũng nhẹ nhõm hơn, chuẩn cáo từ thì Lý Bách Tuế xông , thấy ông thì sững sờ một chút, ngay lập tức kêu lên: "Bác Tô, cháu đang định tìm bác, thợ thủ công nhà bác manh mối ."
"Là ai?" Gia chủ Tô nghiến răng hỏi.
Lý Bách Tuế đưa cho ông vài tờ tài liệu, đó là thông tin của các thợ thủ công, chỉ một cái tên : "Chính là tên Khiếu Tùng Bạc , con cái, nhưng cháu, lúc lâm chung, với cháu về việc , cháu truyền cho hậu duệ, gia đình đều nhát gan, dám , của tìm đến mới dám ."
"Tên Khiếu Tùng Bạc vì hại nhà bác?" Gia chủ Tô giận dữ hỏi.
"Để cháu của tên Khiếu Tùng Bạc , cháu cho ."
Lý Bách Tuế vỗ tay một cái, quản gia dẫn một đàn ông trung niên gầy đen, cúi đầu chậm, cách ăn mặc thì rõ ràng là lao động chân tay bình thường.
Người đàn ông trung niên quỳ xuống định dập đầu, nhưng gia chủ Tô ngăn , hỏi: "Khiếu Tùng Bạc vì hại nhà ?"