Giày dép, túi xách, trang sức của Cơ Phượng cũng  cầu kỳ, tính tình cô  còn lớn hơn phong cách của .
Cơ Vi Ba  tận mắt thấy nhưng mỗi năm nhà họ Cơ đều tụ họp một ,   ít lời đồn về Cơ Phượng, rằng cô    là  dễ tính.
Lâm Giai Kỳ  khinh miệt, châm chọc : "Tối nay đến đây   ai cũng giàu ,   chỉ là vẻ ngoài hào nhoáng."
Cơ Vi Ba cảm thấy ngượng ngùng, cô  nghĩ Lâm Giai Kỳ đang  , dù đúng sự thật nhưng  vẫn  chút khó chịu.
Lâm Giai Kỳ  nhận , tiếp tục : "Tiểu thư Thịnh, cô   , nhà Dư Điềm Điềm sắp phá sản , đến bộ váy 20 nghìn cũng  mua nổi, cô  xem, hôn ước của cô  và Khương Tư Hành   sắp  hủy  ?"
Thịnh Bảo Quân  nhíu mày, giả vờ hỏi: "Dư Điềm Điềm là ai? Khương Tư Hành là  nhà họ Khương nào?"
Lâm Giai Kỳ  sững ,  đó  : "Chỉ là một kẻ mới nổi thôi, tiểu thư Thịnh   cũng , Khương Tư Hành là  nhà họ Khương chi thứ hai, gần đây nổi lắm, lên mấy tạp chí tài chính. Lát nữa  giới thiệu tiểu thư Thịnh  quen nhé?"
"Người nhà chi thứ hai , lâu   đến Thượng Hải, giờ  thành  lạc hậu quá."
Thịnh Bảo Quân  đáp  đề nghị  quen với Khương Tư Hành, cô   hứng thú quen  những công tử nhà giàu , nhà họ Thịnh  cần giao du với những gia tộc lớn .
Lâm Giai Kỳ khá nhạy bén, thấy  liền chuyển chủ đề,  lấy lòng: "Tiểu thư Thịnh  học mà,   cũng là bình thường."
Thịnh Bảo Quân mỉm  nhẹ,   thêm gì. Lâm Giai Kỳ thấy thế  ý  lên  tìm Dư Điềm Điềm.
Dư Điềm Điềm   xuống, xung quanh  ai  chuyện với cô . Vị thế của cô  trong giới thượng lưu Thượng Hải  khó xử, dù  danh phận là vị hôn thê của Khương Tư Hành, nhưng   giới giàu  coi trọng, ngược  còn ghen tị nhiều.
Mỗi khi tham gia những buổi tiệc như thế , Dư Điềm Điềm đều  cô lập, như bây giờ.
"Ai da, đây   là tiểu thư Dư ,  Khương Tư Hành   cùng cô?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-548.html.]
Lâm Giai Kỳ từ xa  chào hỏi, giọng đầy vẻ mỉa mai.
Dư Điềm Điềm vốn  đầy ức chế trong lòng,  câu  càng  chịu nổi, lập tức mặt đen , ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hừ một tiếng: "Tư Hành bận việc,  đến ."
"Dù bận rộn đến , cũng  mua cho vị hôn thê bộ váy  vặn chứ,  váy của cô kìa, kéo lê  đất . Dư Điềm Điềm,     cô, nhưng   tiền thì thôi, cũng   tự lượng sức . Dáng cô thấp bé,   thuê một chiếc váy ngắn,  rẻ   cô trông cao hơn. Chiếc váy  thuê chắc mất một vạn đồng, đủ cho cả nhà cô ăn uống một tháng."
Miệng Lâm Giai Kỳ độc ác hơn cả làn da chị , luôn châm chọc Dư Điềm Điềm. Ở Thượng Hải, ai cũng  nhà họ Dư sắp phá sản, chị  nhất định  nhân cơ hội  dẫm đạp Dư Điềm Điềm, trả  những uất ức  đây.
"Cô ăn  cứt ? Lâm Giai Kỳ, cô nghĩ  mặc bộ   lắm ? Nhà cô đào than đúng , đen như than , tắt đèn cũng  cần trốn, kính viễn vọng cũng  tìm thấy cô.
Hừ, còn dám mặc màu xanh phấn, cô  soi gương  khi  ngoài ? Đi từ châu Phi về hả? Và cái eo thùng nước của cô, cô cũng dám mặc váy bó eo ? Sợ  khác   eo cô to ?"
Dư Điềm Điềm khẩu chiến  kém, cùng Lâm Giai Kỳ c.h.ử.i mắng  như những bà chợ búa ngoài đường.
Những  xung quanh đều tụ  xem,  ai can ngăn, xem kịch  miễn phí tội gì  xem.
"Giai Kỳ!"
Một giọng nữ nghiêm nghị vang lên, Lâm Giai Kỳ mặt biến sắc, ánh mắt sợ hãi, ngoan ngoãn ngậm miệng,   gọi: "Cô, Tiểu Phượng."
Người   là một phụ nữ đầy quý phái,  hơn ba mươi tuổi,  xinh , khí thế bức . Bà  chính là Lâm Hồng Ngọc, bà chủ nhà họ Cơ, và cô bé xinh   cùng là đại tiểu thư nhà họ Cơ, Cơ Phượng.
Cơ Phượng cao hơn các bạn cùng tuổi, nhưng  gầy, khuôn mặt vàng vọt, nhưng vẫn  , khí thế còn hơn cả , khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhưng lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt, như thể tất cả   đều là cỏ rác.
Lâm Hồng Ngọc  qua Dư Điềm Điềm, mỉm  : "Tiểu thư Dư dạo  nóng tính quá,  trẻ vẫn nên tu dưỡng  tâm thì hơn."