Dư Điềm Điềm tức giận liếc  một cái, nghĩ rằng Khương Tư Hành yêu cô  vì tài năng và nhan sắc, và chủ động theo đuổi cô ,  liên quan gì đến gia đình. Cả nhà mới là hưởng phúc từ .
"Con hiểu gì chứ? Nếu   con... Thôi, đừng  loạn nữa, chuẩn  xuất phát ."
Mẹ Dư quát con gái một tiếng,  chỉnh  váy cho cô . Chuyện đó  thể để con gái , tính tình con bé  kín miệng, dễ  hớ.
"Con   !"
Dư Điềm Điềm vẫn  hết giận,  một  thì còn gì là thể diện, chắc chắn Lâm Giai Kỳ, con nhỏ  xí đó, sẽ  nhạo cô .
"Không  cũng  , chuyện hôn sự   thể  đổi, mày   lành với Khương Tư Hành, gả  nhà họ Khương!"
Dư Hồng Binh bước , nghiêm giọng trách mắng. Chỉ trong vài ngày, dáng vẻ phong độ của ông    còn, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Ông    gặp cha  của nạn nhân, định bồi thường để hòa giải, nhưng họ  chấp nhận, cứ một mực đòi con trai ông    tù, thậm chí còn  một mạng đổi một mạng, con trai họ   tàn phế thì con trai ông  cũng  trở thành kẻ tàn phế, nếu  họ sẽ  bỏ qua.
Dư Hồng Binh trở về nhà trong tâm trạng bực bội,  con gái đang  loạn, lửa giận bùng lên,  còn lời lẽ nhẹ nhàng nữa, ông  lớn tiếng quở trách.
Dư Điềm Điềm từ nhỏ   nuông chiều như báu vật trong lòng bàn tay,  từng  lời mắng nặng nề nào.
Cha  yêu thương cô  như con ngươi của mắt,  trai tuy   gì nhưng cũng đối xử   với cô , họ hàng càng  tiếc lời nịnh nọt. Từ khi  trí nhớ, Dư Điềm Điềm sống như một công chúa nhỏ,  bao giờ chịu khổ.
Lần đầu  cha trách mắng, Dư Điềm Điềm sững sờ,  đó mắt đỏ hoe, ấm ức  òa lên.
Rõ ràng là  của Khương Tư Hành, tại   mắng cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thuc-tinh/chuong-542.html.]
Cô   chịu nhiều ấm ức như ,   bắt  hạ  dỗ dành Khương Tư Hành, cha   còn yêu cô  nữa .
"Con    nữa... Hu hu, Lâm Giai Kỳ chắc chắn sẽ  nhạo con, con    mất mặt, Khương Tư Hành  đến đón con thì con  !"
Dư Điềm Điềm hờn dỗi, vặn  khiến vết bỏng ở bắp chân  kéo giãn. Vì  xử lý kịp thời, vết bỏng  nhiễm trùng,  khi đến bệnh viện bôi t.h.u.ố.c mới đỡ, nhưng động tác    vết thương hở , đau đến mức cô   ròng.
"Đau quá... Con sắp c.h.ế.t mất... Con  tham gia nữa..."
Dư Điềm Điềm đau đớn hét lên. Gần đây cô   xui xẻo, uống  chiều  bỏng chân, đá  ghế thì  gãy xương, chân  còn đang bó bột.
Khương Tư Hành hết   đến  khác cho cô  leo cây,  còn  mật với Lâm Giai Kỳ, con nhỏ  xí đó.
Có  cô   trúng tà ? Rõ ràng từ nhỏ đến lớn cô   may mắn, mỗi  rút thăm đều trúng giải nhất. Chiếc xe đầu tiên của cha cũng là nhờ cô  trúng giải đặc biệt mà . Và khi cô    chơi, dù trời mưa cũng sẽ nắng lên khi  ngoài,  bao giờ  chuyện  như ý.
Những ngày ,  việc đều  suôn sẻ, Dư Điềm Điềm buồn bã đến mức   sống nữa, cha còn la mắng , chắc chắn là  yêu cô  nữa .
Trong nhà  là tiếng  lóc của Dư Điềm Điềm,  Dư ấn mạnh  thái dương, đầu đau như búa bổ, gần đây chuyện liên tiếp xảy , sự kiên nhẫn của bà   cạn kiệt, dù là đứa con gái cưng yêu quý, bà  cũng  thể chịu nổi nữa.
"Đừng  nữa, chỉ là một vết thương nhỏ thôi,  gì đến chuyện sống c.h.ế.t chứ. Điềm Điềm, con  còn là trẻ con nữa, chú ý lời  của , đặc biệt là  mặt  nhà họ Khương, đừng suốt ngày  chuyện c.h.ế.t chóc."
Mẹ Dư ngắt lời  lóc của con gái, vẻ mặt đầy  kiên nhẫn,  27 tuổi  mà vẫn  hiểu chuyện.
Tiếng  của Dư Điềm Điềm đột ngột dừng , nước mắt vẫn còn  khóe mắt, cô  nấc lên từng tiếng, trong đôi mắt ngấn lệ, cô  thấy sự  kiên nhẫn của  và khuôn mặt đen kịt của cha, trong lòng  khỏi lạnh buốt, sợ hãi  dám  nữa.
"Lần   bảo con bôi kem đ.á.n.h răng, con   chịu bôi, bây giờ  viêm trách ai? Mau chỉnh trang quần áo cho gọn gàng,  sẽ bảo tài xế đưa con đến khách sạn. Con nhớ kỹ cho , dù Khương Tư Hành   gì ở bên ngoài, con vẫn là vị hôn thê của  , ở bên ngoài  giữ thể diện,    mất mặt Khương Tư Hành, chuyện hôn sự với nhà họ Khương tuyệt đối  thể  vấn đề, nếu  thì những ngày   của con sẽ chấm dứt,  ngoài mà ăn xin !"