NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 35.2

Cập nhật lúc: 2025-03-27 16:52:26
Lượt xem: 31

Tuy làm bạn với Giản Nguyệt nhưng cô ta căn bản không thể chen nổi vào hội nhà giàu này. Mà càng không vào được thì lại càng khát khao. 

 

Cô ta biết được ghi hình cùng một người như Mẫn Tích Chu là cơ hội cực kỳ hiếm có.

 

Tô Trầm Ngư đần thật, đến giờ còn không biết mình đã đắc tội với ai, Sở Hân Nhiên nghĩ.

 

“Thì ra là vậy.” Mẫn Tích Chu gật đầu, ánh mắt lười biếng lướt qua đánh giá Sở Hân Nhiên.

 

Sở Hân Nhiên có dáng người hoàn hảo và khuôn mặt xinh đẹp tiêu chuẩn, khi ngồi xổm massage cho anh ta thì vạt áo hơi kéo lên để lộ vòng eo nhỏ nhắn trắng ngần. Đây đúng là gu của Mẫn Tích Chu – bán gái từ trước đến nay của anh ta  cơ bản đều là kiểu này.

 

“Vì sao anh lại nghe lời Trầm Ngư chạy thang lầu thế?” Sở Hân Nhiên nghiêng đầu lộ đường cong mặt bên hoàn mỹ, nhẹ giọng hỏi. “Rõ ràng là cô ta đang trêu anh, sao anh phải nghiêm túc làm gì? Mười vòng lận, em còn thấy mệt thay anh.”

 

“Vì vui chứ sao.” Trong đầu hiện lên mặt Tô Trầm Ngư, không biết dây thần kinh nào chập mạch, Mẫn Tích Chu bất ngờ rút chân lại, mất kiên nhẫn nói. “Được rồi, cô ra ngoài đi.”

 

Sở Hân Nhiên: “???”

 

“Cái máy đó cũng mang đi luôn giùm.”

 

Nhìn thái độ nghiêm túc của anh ta, Sở Hân Nhiên đành cứng đờ rời khỏi phòng. Vừa ra ngoài, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.

 

Rõ ràng lúc nãy còn rất thoải mái khi được massage, thế mà bỗng nhiên lại đổi sắc mặt.

 

Lại là vì Tô Trầm Ngư ư?

 

Sở Hân Nhiên tức đến nắm chặt nắm tay.

 

 

Buổi chiều tiếp tục ghi hình.

 

Chủ đề lần này diễn ra trong ba tầng của tòa lâu đài. Nơi đây được thiết kế thành một bệnh viện bỏ hoang bị đồn là có ma. Một nhóm học sinh to gan thích tìm của lạ tò mò lần đến khám phá, muốn tìm hiểu có ma thật không và nguyên nhân dẫn đến chuyện tâm linh này là gì. Sau đó, họ gặp phải đủ loại chuyện không thể tưởng tượng, bị phân tán và từng người phải tự tìm đường sinh tồn.

 

Buổi sáng là quay cảnh chia tách, chiều quay cảnh cá nhân sinh tồn.

 

Tô Trầm Ngư bị đưa trở lại phòng bệnh buổi sáng của mình. Đám 'ma' bây giờ đều rất biết điều, thà đi dọa người khác chứ nhất định không dám lắc lư trước mặt cô.

 

Cô chán muốn c.h.ế.t ngồi lì trong phòng bệnh, thỉnh thoảng nghe tiếng hét từ xa vọng lại.

 

Trong tình huống này, không lười biếng thì còn có thể làm gì? Ma có đến doạ mình đâu chứ.

 

“Á á á á ——!”

 

Một bóng người lảo đảo lao vào phòng. Là Sở Hân Nhiên. Mặt trắng bệch, cả người run rẩy, cô ta nhào tới cạnh Tô Trầm Ngư.

 

“Má ơi, vừa rồi có con ma nữ váy đỏ bay đến dí theo mình, sợ c.h.ế.t đi được!”

 

“Trầm Ngư, chúng ta cùng đi tìm những người khác đi, mình thật sự không dám đi một mình nữa…” Sở Hân Nhiên ôm tay Tô Trầm Ngư không buông.

 

Tô Trầm Ngư nhướng mày, cảm thấy động tác này quen ghê… Chẳng phải động tác mấy hôm trước cô vừa làm với Tạ Vân Điềm đây sao?

 

Tô Trầm Ngư: “…”

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Nghĩ ngợi một chút, cô thuận theo nhẹ nhàng khoác tay Sở Hân Nhiên, thân thiết như chị em nương tựa:

 

“Mình thấy phòng bệnh này khá an toàn. Mình ở đây lâu thế mà không gặp một hồn ma bóng quỷ nào hết. Hay là chúng ta cứ chờ ở đây đợi mọi người đến tìm đi? Chứ lỡ đi ra mà đụng phải ma thật thì phiền.”

 

Sở Hân Nhiên khựng lại một chút, sắc mặt thoáng qua vẻ gượng gạo nhưng rất nhanh đã che giấu sạch sẽ.

 

“Cậu nói cũng đúng… chỉ là…” Cô ta liếc nhìn xuống sàn, hạ giọng: “Cậu xem thử dưới đất… hình như… có thêm một cái bóng nữa phải không?”

 

Tô Trầm Ngư liếc xuống, khẽ rùng mình đáp với giọng run rẩy: “H… h… hình như đúng thật”

 

“Chạy á á á á——!” Sở Hân Nhiên kéo tay Tô Trầm Ngư, hai người chạy như bay ra ngoài. Cô ta chạy cực kỳ nhanh, lôi Tô Trầm Ngư rất mạnh, tỏ vẻ dù mình rất sợ cũng tuyệt đối sẽ không bỏ bạn lại, bảo vệ bạn đến cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/35-2.html.]

Thật sự… rất nhập vai.

 

Tô Trầm Ngư bị cô ta kéo chạy.

 

Chạy được một đoạn, xác nhận không có thứ gì đuổi theo, Sở Hân Nhiên mới buông tay Tô Trầm Ngư ra, ngó nghiêng xung quanh. Bốn phía tối om, ánh sáng âm u, trống trơn không một bóng người – chỉ còn hai người họ.

 

"Tầng này hình như chỉ có chúng ta." Sở Hân Nhiên đề nghị. "Hay là chúng ta lên lầu đi? Mình cảm thấy anh Thanh Hứa chắc đang ở trên, chúng ta đi tìm anh ấy đi. Có anh ấy sẽ đỡ sợ hơn."

 

"Ừ, được đó." Tô Trầm Ngư gật đầu, vẻ mặt ‘mình nghe cậu’.

 

Hai người dè dặt tiến về phía cầu thang. Trên đường, Sở Hân Nhiên liếc xuống bàn tay Tô Trầm Ngư đang nắm tay mình. 

 

Tay lạnh ngắt, rõ ràng là sợ hãi thật. Quả nhiên là sợ ma, Sở Hân Nhiên nghĩ.

 

Sở Hân Nhiên bắt chuyện: "À, Trầm Ngư, cậu học trường nào vậy?"

 

"Đại học C." Tô Trầm Ngư đáp. "Còn cậu?"

 

"Mình học Học viện Điện ảnh." Sở Hân Nhiên hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu: "Đại học C á? Sao mình chưa từng nghe đến nhỉ? Tên đầy đủ của trường là gì vậy?"

 

Tô Trầm Ngư nói ra tên đầy đủ, có chút ngại ngùng: "Một trường nhỏ thôi, sao sánh được với Học viện Điện ảnh."

 

"Sao cậu không thi Học viện Điện ảnh? Nếu học chung, biết đâu lại được xếp cùng ký túc xá." Sở Hân Nhiên thở dài tiếc nuối. "Đại học C vui không? Mình không biết lắm về trường đó. Bạn mình đa phần học Học viện Điện ảnh, hoặc là Học viện Hý kịch Trung ương với Học viện Hý kịch Thượng Hải…"

 

"Cũng vui lắm. Có dịp cậu ghé chơi, mình dẫn đi tham quan nhé."

 

Một cái trường rác rưởi thì có gì vui – Sở Hân Nhiên nghĩ thầm. Mình hỏi vậy cho có lệ thôi, ai ngờ Tô Trầm Ngư lại thành thật đến mức tự nhận học cái trường hạng bét thế, đúng là làm trò cười cho người khác.

 

"Vậy chốt nhé, cậu không được chê tớ phiền đâu đấy." Sở Hân Nhiên lại tiếc nuối. "Nếu cậu cũng học Học viện Điện ảnh thì chúng ta có thể chơi chung nhiều hơn."

 

Tô Trầm Ngư liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt nửa cười nửa không. Sở Hân Nhiên không để ý, lại hỏi: "Cậu với anh Thanh Hứa, anh Diệc An thân thiết thật đó. Mấy người phối hợp ăn ý quá, quen nhau lâu rồi à?"

 

"Suỵt." Tô Trầm Ngư đột nhiên đưa ngón trỏ lên môi, hạ giọng: "Cậu có nghe thấy gì không?"

 

Sở Hân Nhiên căng tai lắng nghe, lắc đầu: "Không."

 

"Thật không?" Tô Trầm Ngư nhíu mày, "Hình như tớ nghe thấy tiếng lục lạc."

 

Tạch.

 

Đèn chập chờn tối dần.

 

Sở Hân Nhiên liếc thấy bên sườn Tô Trầm Ngư nhô ra một bóng trắng… không đầu. Nhưng Tô Trầm Ngư vẫn đang tập trung lắng nghe âm thanh hư vô đâu đâu, hoàn toàn không nhận ra.

 

"Trầm Ngư, bên trái cậu…" Sở Hân Nhiên hoảng sợ, giọng run run. Đèn lúc này lại nhấp nháy, ánh sáng mờ tối càng khiến khung cảnh trở nên rùng rợn.

 

Cô ta khẽ cắn môi, rồi bất chợt ‘không cẩn thận’ đẩy Tô Trầm Ngư nghiêng về phía bóng trắng không đầu kia.

 

Ai ngờ thứ kia thấy là Tô Trầm Ngư thì lập tức không lòng vòng quay người bỏ chạy!

 

Sở Hân Nhiên: "???"

 

"Hân Nhiên! Sau lưng cậu! Đừng quay đầu lại!" Tô Trầm Ngư hét lên.

 

Nhưng theo phản xạ, Sở Hân Nhiên vẫn quay đầu rồi đối diện với một khuôn mặt trắng bệch không sinh khí. Máu trào ra từ mắt mũi tai nó, ma nữ váy đỏ căm hận nhìn chằm chằm cô ta bằng đôi mắt hằn tia m.á.u đỏ. Sở Hân Nhiên thậm chí còn thấy rõ biểu cảm oán độc đến mức như muốn xé xác người khác làm kẻ c.h.ế.t thay ngay lập tức.

 

Hình ảnh ấy như một cú đánh cực mạnh vào hệ thần kinh – một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đầu, Sở Hân Nhiên hét thất thanh, liên tục lùi lại.

 

"Không được dọa Hân Nhiên!" Tô Trầm Ngư hét lớn, dũng cảm xông lên. Mặc dù mặt cô trắng bệch như giấy nhưng vì bạn bè, cô có thể không màng tất cả.

 

Sau đó… chân cô trượt một cái, người bổ nhào về phía Sở Hân Nhiên.

 

Sở Hân Nhiên không kịp phản ứng, bị cô đẩy mạnh vào vòng tay ma nữ áo đỏ. Trong tích tắc, cô ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng buồn nôn.

 

Nháy mắt, ba hồn bảy vía của Sở Hân Nhiên bay sạch.

Loading...