NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 26.2

Cập nhật lúc: 2025-03-13 13:10:51
Lượt xem: 19

Nhưng nghĩ xíu là họ lập tức hiểu ra lý do: vì tiền, sợ thế chứ sợ nữa vẫn phải bán mình cho tư bản thôi.

 

“Chắc lát nữa phải nhờ các tiền bối gánh em qua màn rồi. E… em em em em hứa sẽ cố gắng không làm cục tạ kéo chân mọi người ạ!” Cô rụt rè giơ tay lên nhìn họ với vẻ mặt trông đợi.

 

Điều này làm Tạ Vân Điềm cho rằng cô thật sự rất sợ những chương trình kiểu này.

 

Dù sao thì “ma” không phải thứ chỉ cần giỏi giang là sẽ không sợ.

 

“Không thành vấn đề.” Lưu Huống cười. "Trước đây anh đã từng đóng phim ma rồi, thực ra mọi thứ đều giả cả, cái đáng sợ chỉ là cảm xúc bị phóng đại lúc đó thôi. Đừng lo, cứ đi theo sau bọn anh là được.”

 

“Cảm ơn anh Huống!” Tô Trầm Ngư biết ơn ra mặt, điên cuồng gật đầu rồi nhấp mấy ngụm nhỏ sữa chua uống.

 

Lưu Huống nhìn mấy động tác của cô, nụ cười trên môi càng tươi thêm. Chưa tính gì khác, chỉ riêng cái mặt kia thôi, tán cô đổ chơi chơi cũng chẳng mất gì. Khuôn mặt của anh ta cũng đủ khiến đàng gái không cảm thấy bị thiệt.

 

Không lâu sau, một khách mời khác đã đến. Đó là diễn viên Phó Thanh Hứa. Ngay khi anh vừa bước vào, mắt Tô Trầm Ngư sáng rực.

 

Vị mỹ nhân này hoàn toàn đúng gu của Hoàng hậu nương nương.

 

Làn da trắng mịn, ngũ quan chính trực, đôi mắt màu xám nâu quyến rũ, tóc đen hơi xoăn, trên sống mũi cao còn đeo kính mang một vẻ uyên bác tri thức. Áo cài kín lên tận khuy trên cùng, cả người toát ra cái đẹp kiềm, chế, dục, vọng!

 

Anh khiến cô liên tưởng đến vị Thư Hầu của Thiên Khải Quốc. Thư Hầu là một danh hiệu được phong do ngài thông minh kiệt xuất, thiên hạ truyền tụng ngài là thần linh chuyển thế: hai tuổi thạo chữ, ba tuổi biết võ, bốn tuổi sáng tác ra bài Đông Thử Phú nắm chắc danh xưng thần đồng. Tuy nhiên từ sau năm tuổi thì người này đột nhiên lặng lẽ hẳn, danh xưng thần đồng cũng biến mất trong một đêm như thể bỗng dưng không còn linh khí.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Mãi đến khi tên Hoàng đế chó má, lúc ấy vẫn là hoàng tử, tranh giành ngai vàng, vị thần đồng ngày nào bấy giờ đã trưởng thành. Ngài phò tá gã khốn nạn kia. Chỉ với ba kế sách, ngài loại bỏ chướng ngại thành công đưa hắn lên ngôi Hoàng đế. Sau khi đăng cơ, Hoàng đế phong ngài là Thư Hầu.

 

Sở dĩ Hoàng hậu có ấn tượng sâu sắc với Thư Hầu là vì…

 

Đậu má chứ nếu không phải vì ngài ấy, nàng vào cung làm cái khỉ gì?!

 

Cơ mà Thư Hầu quả thật rất mlem, kiểu đẹp kiềm chế dụng vọng khiến người ta muốn nhào lên đẩy ngã ngài ấy ‘ăn’ cho thỏa thích. Trong suốt thời gian chờ đợi gã Hoàng đế chó má chầu trời, Hoàng hậu nương nương âm thầm mơ mộng: chờ hắn trút hơi thở cuối cùng xong, mình lên làm Thái hậu thì việc đầu tiên là phải triệu ngay Thư Hầu vào cung nhốt lại rồi thế nọ thế chai.

 

Ai mà không có ước mơ chứ.

 

……

 

Ôi chà, lạc đề xa quá rồi. Tô Trầm Ngư không rời mắt khỏi Phó Thanh Hứa, mặc dù ngũ quan của Phó Thanh Hứa hoàn toàn khác hẳn Thư Hầu, nhưng khí chất kiềm chế dục vọng này lại quá giống.

 

Vừa bước vào đại sảnh, Phó Thanh Hứa đã cảm nhận được một ánh nhìn nóng rực. Anh chào mọi người, sau đó lặng lẽ lia mắt quanh một lượt… vô tình bắt gặp đôi mắt sáng long lanh vô cùng thản nhiên không hề có ý định né tránh của Tô Trầm Ngư.

 

Phó Thanh Hứa: “…”

 

Thấy anh nhìn lại, Tô Trầm Ngư hào sảng cười rạng rỡ. Cô nói với chất giọng trong trẻo: “Chào tiền bối Phó, em là Tô Trầm Ngư ạ.”

 

“Chào em.” Phó Thanh Hứa lịch sự đáp lại.

 

Tạ Vân Điềm lén nhìn Tô Trầm Ngư. Cùng là phụ nữ, chị ta nhạy bén cảm nhận được vừa rồi Tô Trầm Ngư thay đổi cảm xúc. Nói sao nhỉ, có vẻ như Tô Trầm Ngư có hứng thú hơn với chương trình này.

 

… Chẳng lẽ vì Phó Thanh Hứa đến ư?

 

Nhưng xét về ngoại hình, Phó Thanh Hứa rõ ràng không bằng Lưu Huống; về độ nổi tiếng, Phó Thanh Hứa không hot không flop, nghe nói anh ta là một người không thích tranh đua.

  

Trong tiếng thở dài của Hoàng hậu nương nương, Phó Thanh Hứa chọn ngồi ở ghế bên trái phía đàn ông. 

 

Vài phút sau, khách mời cuối cùng đã đến. Ai cũng biết anh ta, Kỷ Dịch, thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng, là kiểu idol trẻ đẹp trai hợp gu các thiếu nữ.  

 

Tuy nhiên…

 

Người cuối cùng vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.

  

Bởi vì đây không phải Kỷ Dịch.

  

Chai sữa chua trong tay Tạ Vân Điềm rơi xuống đất. Chị ta nhìn rõ người bước vào là ai thì phải gồng hết toàn bộ sức lực mới khống chế được cơ thể mình không quay ngoắt sang nhìn Tô Trầm Ngư.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/26-2.html.]

… Má ơi! Thế mà lại là Mẫn Tích Chu!  

 

Mẫn Tích Chu lại gần với nụ cười tươi rói, trông bình thường vô cùng, không hề có chút âm u đáng sợ nào. Anh ta nhiệt tình vẫy tay chào các khách mời: “Xin chào các tiền bối đẹp trai xinh gái có mặt ở đây! Tôi là Mẫn Tích Chu, một tân binh mới toanh, mọi người có thể gọi tôi theo nickname là Cậu Mẫn nhé.”

  

Suốt quá trình, ánh mắt anh ta không hề liếc về phía Tô Trầm Ngư như thể hoàn toàn không quen biết cô. Sau khi giới thiệu xong, anh ta kéo chiếc ghế bên cạnh Tô Trầm Ngư ra ngồi xuống.

  

Lúc này, chương trình mới thông báo rằng Kỷ Dịch gặp sự cố trên đường nên tạm thời Mẫn Tích Chu sẽ thay thế anh ta.  

 

Gameshow mà, hầu như tập nào chẳng nhét đầy người mới vào lộ mặt, thành ra ngoài Tạ Vân Điềm thì những người còn lại đều không để tâm lắm, kể cả Tô Trầm Ngư. 

 

Sự xuất hiện của Mẫn Tích Chu đúng là có làm cô ngạc nhiên thật nhưng rồi cô cảm thấy vui vẻ hơn.

  

Cũng tốt mà, rõ ràng điều này sẽ khiến mười hai ngày tiếp theo trở nên thú vị.  

 

Tạ Vân Điềm cuối cùng cũng ổn định lại cảm xúc sau cú sốc khi biết Mẫn Tích Chu đến quay chương trình, chị ta bất giác quay sang nhìn Tô Trầm Ngư và phát hiện cô vẫn giữ nụ cười ngoan ngoãn trên mặt, hoàn toàn không bị Mẫn Tích Chu ảnh hưởng.

  

Bội phục sát đất… Chẳng lẽ nhỏ này biết trước Mẫn Tích Chu sẽ đến à?

  

……   

 

Chương trình phát thẻ nhiệm vụ, chủ đề đầu tiên của các khách mời là 'Ai đã lấy mất váy đỏ của tôi?'. Tóm tắt cốt truyện là có một bạn nữ học giỏi ngoan ngoãn mất tích trong ký túc xá, người ta chỉ tìm thấy một chiếc váy đỏ trên giường của cô và sau khi cô mất tích thì liên tục có các bạn nữ khác cũng mất tích, mà chiếc váy đỏ kỳ lạ kia cũng không còn đâu nữa. 

 

Nhiệm vụ đầu tiên của họ là: tìm ra giường của bạn nữ mất tích đầu tiên trong ký túc xá.

  

Đột nhiên đèn trong sảnh tối sầm, âm thanh máy móc rùng rợn vang lên: “Nhiệm vụ bắt đầu.”  

 

Các khách mời lần lượt vào tầng hai, nơi đã được bố trí thành bối cảnh của 'Ai đã lấy mất váy đỏ của tôi?'. Ánh sáng u tối, vách tường rêu phong bong tróc, có vết m.á.u rỉ ra như ẩn như hiện.

  

“Chương trình làm nghiêm túc ghê.” Lưu Huống nhìn xung quanh. "Bối cảnh thế này… thú vị đấy.”

  

Chu Hướng Sâm nhìn các dãy phòng xếp san sát: “Hay chúng ta chia cặp, mỗi cặp tìm một phòng? Vậy sẽ nhanh hơn.”

  

Mọi người đều đồng ý.  

 

Lưu Huống đang định nói anh ta sẽ ghép cặp cùng Tô Trầm Ngư, ai dè bị Mẫn Tích Chu nhanh miệng hơn: “Tôi muốn ghép với Tô Trầm Ngư!”

  

Lưu Huống: “…” Đậu má!

 

Chu Hướng Sâm chọn Tạ Vân Điềm, Lưu Huống không còn lựa chọn nào đành phải hợp tác với Phó Thanh Hứa. Anh ta không thích Phó Thanh Hứa lắm vì nhan sắc của đối phương khiến anh cảm thấy bị đe dọa.  

 

Tô Trầm Ngư và Mẫn Tích Chu đi vào căn phòng đầu tiên. Để ghi lại phản ứng của các khách mời một cách chân thực nhất, chương trình không sắp xếp cameraman theo sau họ nhưng phòng nào cũng có lắp camera ở khắp mọi phương hướng.  

 

Mẫn Tích Chu vào phòng, vừa chuẩn bị nói gì đó đã thấy Tô Trầm Ngư giơ ngón tay trỏ lên đặt trước miệng.  

 

“?”  

 

“Anh có thấy… phòng này lạnh quá không?” Anh ta nghe thấy giọng nói thầm thì của Tô Trầm Ngư. "Không phải kiểu lạnh do điều hòa đâu ấy.”

  

Mẫn Tích Chu: “Muốn dọa tôi à?”

  

Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Tô Trầm Ngư đột nhiên thay đổi, ánh mắt cô kinh hoàng nhìn về phía sau lưng anh ta. Ánh mắt kia quá đỗi chân thật khiến Mẫn Tích Chu vội quay ngoắt lại nhìn. Đằng sau tối đen, không có gì cả.

  

“Cậu Mẫn, tôi sợ quá.” Một bàn tay lạnh ngắt nhẹ nhàng tóm lấy cánh tay anh ta, hình như còn đang run run.

  

Mẫn Tích Chu nhướng mày: cô ấy… thế mà… lại sợ thật hả?!

  

Phát hiện này khiến Mẫn Tích Chu tự dưng sảng khoái hết cả người, lập tức buột miệng nói: “Tất cả chỉ là giả thôi, có gì mà phải sợ. Thế này chẳng giống cô chút nào…”  

 

Lời còn chưa nói xong, Tô Trầm Ngư đột ngột run giọng: “Cái gì thế?”

  

Ngay sau đó, Mẫn Tích Chu cảm giác m.ô.n.g mình bị đánh rất mạnh. Mãi đến khi ngã xuống đất, cảm giác đau truyền lên não, anh ta mới nhận ra…

  

Tô Trầm Ngư… đá văng anh ta… bằng một chân.

Loading...