NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 26.1
Cập nhật lúc: 2025-03-13 13:10:37
Lượt xem: 14
026: Bước thảo mai thứ 26
Có thể trở thành diễn viên thì chẳng ai khó coi cả. Tuy nhiên, Tạ Vân Điềm chưa từng được nghe lời khen mình dễ thương từ miệng một người phụ nữ với giọng điệu chòng ghẹo như vậy bao giờ.
Nhỏ đó có biết mình đang nói gì không?
Khả năng quản lý biểu cảm của Tạ Vân Điềm nhất thời đình công, chị ta chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Ngư.
Tạ Vân Điềm không phải là kiểu mỹ nhân theo chuẩn mực hiện tại, cũng không phải kiểu người đẹp mảnh mai của các sao nữ đua nhau ép cân bây giờ. Chị ta có khuôn mặt khá bầu bĩnh với đôi lông mày lá liễu, mắt to, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, chiều cao trung bình nhưng được cái mặt trước đầy đặn mặt sau cong mẩy mà không quá phốp pháp.
Bình thường tạng người như này ôm sẽ rất thích tay.
“Chưa ai nói thế với Tạ tiền bối sao?” Tô Trầm Ngư cười vô tư. "Giờ có em nè. Mỹ nhân chân chính thì bất kể vui buồn giận hờn gì cũng siêu đẹp, Tạ tiền bối là một mỹ nhân nhìn kiểu gì vẫn đẹp thế đấy.”
“……” Ngậm miệng giùm!
Tạ Vân Điềm đã qua tuổi thiếu nữ mới lớn bị khen cái là đỏ mặt lâu rồi nhưng lúc này, ráng màu lại không chịu khống chế mà tràn lên má vì chị ta phát hiện cô gái đối diện đang nói với biểu cảm rất chân thành, chân thành đến mức dường như là thiệt tình thực lòng khen chị ta.
Mất vài giây Tạ Vân Điềm mới có thể nặn ra được một câu: “Đừng lảng sang chuyện khác, tôi vừa mới nói với cô…”
“Sao ạ? Chị vừa nói cái gì cơ?” Tô Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn chị ta. "Không phải hôm nay chúng ta mới gặp lần đầu sao? Lần đầu gặp em đã thấy rất thích chị Tạ rồi.”
Tạ Vân Điềm nghẹn họng không nói ra lời: Tô Trầm Ngư không chỉ hiểu lời mình nói mà còn biết tỏng ý mình muốn gì. Người ta đã hết sức hợp tác như vậy rồi, mình có thể bám riết không buông nữa ư? Nhưng không hiểu sao, tóm lại cứ thấy khó chịu trong lòng.
“Cảm ơn.” Tạ Vân Điềm cố gắng thốt lên. "Tôi đi trước nhé.”
“Mới đến đã đi ngay ạ? Tạ tiền bối không muốn ngồi chơi thêm chút à?” Tô Trầm Ngư ngước mắt tỏ ra rất tiếc nuối và thất vọng.
Tạ Vân Điềm vội vã mở cửa chạy mất.
Chị ta chạy về hướng phòng mình, đi được vài bước lại không nhịn được mà quay đầu nhìn cánh cửa phòng 808 đang đóng chặt. Con nhỏ Tô Trầm Ngư này rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt vậy?!
Lưu Huống, diễn viên, 28 tuổi, trước đây từng là thế thân độc quyền cho một nam diễn viên nổi tiếng, sau này mới chính thức lọt vào mắt công chúng nhờ tạo hình cổ trang ấn tượng. Anh ta thu hút được một lượng fan nhan sắc khổng lồ, không chỉ đẹp trai mà còn có kỹ năng diễn xuất khá ổn, chỉ thiếu một kịch bản thật sự hay để bật hẳn lên.
“Lần này quay có hai nữ nghệ sĩ, Tạ Vân Điềm thì khỏi, người tổ chương trình ghép đôi với cô ấy chắc là Phó Thanh Hứa, không tới lượt cậu đâu. Cậu đặt mục tiêu vào Tô Trầm Ngư đi. Cô ta dạo này đang hot, dù chưa có tác phẩm gì nhưng hợp nhãn quần chúng, tính cách có vẻ cũng dễ gần. Con gái mới lớn mà, cậu chỉ cần dỗ ngọt chút, bảo vệ chút trong quá trình quay để cô ta có thiện cảm với mình là được. Nếu chiếm được tình cảm của cô ta thật thì cũng có thể xem là một chuyện tốt.”
Lưu Huống cười đáp.
Sau đó, anh ta cầm món quà người quản lý mua sẵn đi đến gõ cửa phòng Tô Trầm Ngư.
“Chào Trầm Ngư, anh là Lưu Huống. Bình thường anh cũng rất thích những trò chơi có tính khiêu chiến như trượt băng, nhảy dù, leo núi,... Có dịp chúng ta hãy hẹn nhau cùng đi chơi nhé.”
Khi Tô Trầm Ngư mở cửa, cô thấy một chàng trai trẻ khá anh tuấn đứng ngoài, đôi mắt nhìn cô như dạt dào đựng đầy tình cảm.
“…”
“Cảm ơn quà của tiền bối Lưu Huống ạ.” Tô Trầm Ngư nhận quà, ngại ngùng nói. "Những trò chơi mà thầy Lưu nhắc nghe đã thấy hấp dẫn rồi.”
Lưu Huống cười xòa: “Cứ gọi anh là Lưu Huống đi, đừng gọi tiền bối.”
“Không được đâu ạ, anh là tiền bối đi trước, lại lớn tuổi hơn em, gọi tên thẳng như vậy thì bất lịch sự quá.” Tô Trầm Ngư lắc đầu như trống bỏi, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/26-1.html.]
“Anh lớn hơn em một chút thôi, thế gọi là anh Huống nhé.”
“Anh Huống.” Cô ngọt ngào nói.
Quay về, Lưu Huống nói với quản lý: “Con nhóc ấy ngây thơ lắm, không có đầu óc gì đâu, chinh phục dễ như bỡn.”
Anh ta tự sờ mặt mình, hiển nhiên rất tự tin vào ngoại hình. Nếu không tốn mất vài năm làm diễn viên đóng thế và bị tên bản gốc kia cố ý chèn ép thì mình đã nổi từ lâu rồi.
“Cô ta chắc chắn đã có thiện cảm với tôi.”
Tay quản lý gật đầu hài lòng.
Phàm là Lưu Huống ra tay, với khuôn mặt này thì chẳng có cô nào thoát được hết.
*
Lúc sau, chương trình thông báo mọi người di chuyển đến địa điểm ghi hình. Đó là một lâu đài bảy tầng siêu rộng ở ngoại ô, được thuê và cải tạo thành không gian theo ý tưởng của chương trình.
Trước tiên, các khách mời gặp mặt nhau ở đại sảnh tầng một.
Trong sảnh có một bàn dài, mỗi bên bàn có ba chiếc ghế. Khi Tô Trầm Ngư đến thì Tạ Vân Điềm, Lưu Huống và Chu Hướng Sâm đã có mặt. Có MC lâu năm Chu Hướng Sâm ở đây, không khí hiện trường rất sôi động và không hề gượng gạo.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Trầm Ngư, nghe danh đã lâu, cứ muốn gặp mãi. Hôm nay rốt cuộc được thấy người thật, quả nhiên là giống y những gì anh tưởng tượng…” Chu Hướng Sâm nhiệt tình đứng dậy chào đón, không ngại địa vị trí của mình cao hơn, cũng không thèm để ý hiện tại Tô Trầm Ngư chỉ là một người mới, anh vẫn đối xử bình đẳng.
Tạ Vân Điềm vừa nhìn thấy cô đã định quay đi, ngại có ống kính ngay cạnh nên đành phải kiềm chế, nở một nụ cười.
Tô Trầm Ngư chuyển sang chế độ thân thiện, chỉ nói vài câu đã dỗ cho Chu Hướng Sâm bật cười vui vẻ. Tạ Vân Điềm nhìn mà phải thầm ngưỡng mộ, nhỏ đó có bản lĩnh xoay đám ông lớn như chong chóng là nhờ thực lực thật sự.
Tô Trầm Ngư ngồi cạnh Tạ Vân Điềm.
Tạ Vân Điềm biết trong nhóm chỉ có hai cô gái, việc Tô Trầm Ngư chọn ngồi cạnh mình là điều hết sức bình thường, cô mà ngồi với cách đàn ông mới là không bình thường… Nhưng cô vừa ngồi xuống, chị ta lại không thể không nhớ đến câu ‘Tạ tiền bối, có ai nói với chị chưa? Rằng dáng vẻ tức giận của chị dễ thương ghê?’ rồi tự thấy cả người không có chỗ nào thoải mái sất.
“Tạ tiền bối khó chịu ở đâu ạ?”
Nghe giọng nói của cô, Tạ Vân Điềm gần như hình thành phản xạ có điều kiện: “Không!”
Phản ứng quá mức của chị ta khiến Chu Hướng Sâm và Lưu Huống phải quay lại nhìn hơi ngạc nhiên rồi che giấu rất nhanh. Tạ Vân Điềm vội vàng cầm chai sữa chua trên bàn, gượng gạo nhấp một ngụm: “Có vẻ như là vì điều hòa bật thấp quá nên em hơi lạnh ạ… Mọi người có lạnh không?”
Nghe vậy, Tô Trầm Ngư lập tức xin nhân viên hậu cần một cái chăn mỏng.
Tạ Vân Điềm: “…”
Lưu Huống là một người thuộc phái hành động, suốt quá trình ghi hình anh ta luôn chú ý đến Tô Trầm Ngư. Bắt đúng thời gian, anh ta đột nhiên nhìn sang Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng hỏi với ánh mắt chứa chan cảm xúc: “Trầm Ngư, em có thích xem phim ma không?”
Tô Trầm Ngư lập tức trắng bệch mặt, lắc đầu: “Từ nhỏ em đã sợ phim ma nhất luôn! Nhà ma cũng không dám vào!”
Ba người còn lại: “…” Vậy mắc cái gì đồng ý tham gia chương trình này?