NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 23.2
Cập nhật lúc: 2025-03-06 16:12:17
Lượt xem: 56
Bình luận tràn màn hình livestream:
[!!! OMG, nữ thần của tôi, cái liếc đó làm tôi c.h.ế.t mê!]
[Trong lòng tôi là cô gái này đã thắng streamer nam kia rồi, động tác lộn người của cô ấy rõ ràng mượt mà hơn rất nhiều!]
[Cái liếc mắt cuối cùng quá phong cách!]
[Dưới vẻ ngoài ngọt ngào của chị gái phương Đông này hóa ra lại là bản chất ngầu lòi vậy sao, tôi thích quá.]
……
Số kim cương tăng lên 150.
“Cậu Mẫn, tiếp theo đến lượt tôi thực hiện động tác nha.”
Động tác Tô Trầm Ngư làm rất đơn giản, cô đứng ở mép ván gỗ hiên ngang như đứng trên mặt đất chứ không phải khoảng không cao trăm mét. Cô nâng chân phải lên rồi giơ thẳng qua đầu sau đó nhẹ nhàng nhảy lên xoay người, lưng hướng ra ngoài. Tô Trầm Ngư cười khanh khách nhìn Mẫn Tích Chu rồi từ từ hạ chân phải xuống.
Bình luận đóng băng một giây và spam đầy dấu chấm than.
Động tác của Tô Trầm Ngư đơn giản nhưng lại cũng không hề đơn giản. Đầu tiên, cơ thể phải có độ linh hoạt vượt trội, giơ chân qua đầu không phải là việc người bình thường có thể làm được. Tiếp theo, nhảy một bước đồng thời xoay người, đơn giản thật nhưng cần xét đến vị trí đứng, sát mép ván gỗ thì có khác gì bên miệng vực, không giữ vững trọng tâm là ngã như chơi.
Đơn giản à?
Không đơn giản chút nào.
[Sao cô ấy làm trông dễ dàng nhẹ nhàng như không thế nhỉ!]
[Aaaaaaaa.]
[Tôi thấy mặt streamer nam có vẻ tái rồi đó.]
[Tôi nhớ lúc ổng lộn vòng là toàn căn giữa thôi, độ nguy hiểm hoàn toàn không cùng cấp độ.]
[Cô ấy thực sự phá vỡ ấn tượng của tôi về những cô gái phương Đông. Liều lĩnh quá, tôi bắt đầu mong chờ động tác tiếp theo của cô ấy rồi!]
……
Số kim cương tăng lên 500.
“Tôi nhận thua.” Tô Trầm Ngư vừa bước lại gần thì nghe thấy giọng rành rọt của Mẫn Tích Chu.
Tô Trầm Ngư: “???”
Nhanh vậy sao, cô còn tưởng Mẫn Tích Chu ít nhất phải thử chút chứ.
Bình luận bắt đầu tràn ngập những dòng “hahahaha” và “Mình vào thế hèn rồi anh ơi.”
Mẫn Tích Chu lướt mắt qua bình luận màn hình, không hề tức giận mà cởi áo khoác, đi lướt qua Tô Trầm Ngư một cách tự nhiên: “Cô làm được động tác tiếp theo của tôi thì cậu Mẫn này gọi cô là bố.”
Tự tin vậy sao?
Tô Trầm Ngư tỏ ra hứng thú.
Mẫn Tích Chu tuột thắt lưng, cởi quần tây để lộ cái quần đùi hoa bên trong.
Tô Trầm Ngư: “…”
Mẫn Tích Chu lắc hông, khiêu khích nhìn Tô Trầm Ngư rồi bật cười thật to, bởi vì cuối cùng anh ta đã thấy được biểu cảm hiếm có trên mặt Tô Trầm Ngư.
“Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa? Quy tắc cô đặt chỉ nhắc đến động tác, đây cũng tính là một động tác.” Như vừa chơi khăm thành công, anh ta quăng chiếc quần tây trong tay theo vòng tròn, thiếu điều huýt sáo nữa thôi.
Hai gã vệ sĩ mặc vest đen lặng lẽ cúi đầu.
Phần bình luận đang từ đội hình dấu chấm than giờ chuyển thành vô số dấu chấm hỏi.
[??? Ê mẹ nó ăn gian quá vậy!]
[Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ!]
[Đê tiện, quá đê tiện!]
[Công chúa Bạch Tuyết làm toàn những động tác khó chân chính, còn tên này thì sao? Cởi quần??? Mịa kiếp tôi xem mà nóng cả máu!]
[… Hèn số 2 không ai dám số 1 luôn á!]
[Kỹ năng có hạn thủ đoạn vô biên. Chê chê chê!]
Không biết có phải là nền tảng đẩy quảng cáo hay không mà lúc này đột nhiên lượng người xem mới vào phòng tăng vọt lên đến con số hàng trăm nghìn, ai cũng cạn lời với sự mặt dày của Mẫn Tích Chu nên bênh vực Tô Trầm Ngư không chút do dự.
Này thì thắng kiểu gì được?
“Tôi nhận thua.” Tô Trầm Ngư xòe tay. "Cậu Mẫn, nếu các động tác tiếp theo của anh lại là cởi đồ thì chúng ta không thể chơi được nữa rồi. Anh thích khoe của chứ tôi không có đam mê này nha, tôi là con gái mà.”
Cô hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện thẳng khung hình mang theo vẻ ấm ức vừa đủ khiến khán giả càng chỉ trích Mẫn Tích Chu thậm tệ.
“Cô nói cũng đúng.” Mẫn Tích Chu nhún vai. "Tôi thua một lần, cô thua một lần, coi như hòa nhé?”
Nhận được sự đồng thuận, tên chó điên này bất ngờ đổi ý, nói thẳng: “Tôi không muốn chơi nữa.”
“Tôi muốn xem cô tiếp tục.” Anh ta không thèm mặc quần lại, cứ thế tồng ngồng lại gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/23-2.html.]
"Cô đặt quy tắc, tôi không phản đối. Có qua có lại, giờ đến lượt tôi đưa ra yêu cầu, cô không được phản đối.”
Tên chó điên hèn hạ này đã thông minh lên rồi, qua vòng vừa nãy anh ta đã hiểu mình không thể nào thắng được Tô Trầm Ngư, càng không thể chinh phục cô bằng trò chơi này cho nên quyết định kết thúc trận đấu. Chịu thua thôi, có cố thì kết quả cũng không khác lần trước là bao.
Tuy nhiên anh ta vẫn không cam lòng, vẫn tham lam muốn xem xem cô gái này còn có thể mang lại bất ngờ gì nữa.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Vì thế, anh ta yêu cầu Tô Trầm Ngư tiếp tục.
Nói xong, Mẫn Tích Chu thấy cô gái đối diện nhìn lại mình với ánh mắt thấu hiểu như đã biết tỏng hết mọi suy nghĩ trong lòng anh ta. Cô che miệng cười khẽ: “Anh có chắc muốn xem tôi tiếp tục không?”
Không hiểu sao, một cảm giác bất an lặng lẽ dán chặt lên sống lưng Mẫn Tích Chu.
“Vậy tôi muốn làm một động tác thú vị và kích thích hơn nữa, tuy nhiên động tác này cần cậu Mẫn phối hợp nha.” Tô Trầm Ngư e thẹn nói. "Anh đừng sợ, vui lắm, chắc chắn anh sẽ thích.”
Chưa để Mẫn Tích Chu kịp phản ứng, bóng người trước mắt lóe lên. Ngay lập tức, một lực lớn thúc vào eo anh ta đẩy anh ta bật lùi lại vài bước, trượt chân, cả người ngả ngược ra khỏi tấm ván ngang.
Bên dưới chính là khoảng không trăm mét!
“Cậu Mẫn!” Biến cố xảy đến quá nhanh, hai gã vệ sĩ mặc vest đen tái mặt.
Giây tiếp theo, một cẳng chân vung qua, lại dừng trên eo Mẫn Tích Chu lần nữa và móc nhẹ. Cơ thể anh ta chúi về trước, thăng bằng, thoát khỏi nguy cơ rơi xuống lầu.
???
Thế cũng được ư?!
Chưa xong đâu!
Tô Trầm Ngư dường như coi Mẫn Tích Chu từ một người sống sờ sờ thành một quả bóng, nhẹ nhàng uyển chuyển đá anh ta về phía hai vệ sĩ. Mũi chân cô lấy đà trên ván gỗ, toàn thân xoay tròn trên không, hai chân duỗi thẳng thể hiện rõ nét khái niệm mềm mại và vẻ đẹp không thể miêu tả bằng ngôn ngữ, cuối cùng chậm rãi chạm đất.
Đây là một vài động tác trong điệu múa Lăng Vân từng gây chấn động cả Thiên Khải Quốc của Hoàng hậu nương nương. Khi ấy cô đã dùng điệu múa này làm vị hoàng đế nước láng giềng đang lăm le xâm lược xiêu lòng vì gã này thích xem múa, nhưng khắp thiên hạ không có điệu múa nào lọt được vào mắt ông ta.
Mãi đến khi ông ta thấy điệu múa Lăng Vân.
Múa Lăng Vân yêu cầu vũ công chỉ được phép đặt chân trong một tấc* vuông, bốn phương tám hướng xung quanh đầy rẫy những lưỡi d.a.o sắc lạnh. Một khi có bất kỳ sai sót nào, rơi xuống sân khấu thì không có cơ hội sống sót.
(*khoảng 10cm)
Có thể nói đây là điệu múa biểu diễn ngay ngưỡng cửa điện Diêm Vương. Cả Thiên Khải Quốc chỉ có mình Hoàng hậu có thể nhảy được.
Xem xong điệu múa Lăng Vân của Hoàng hậu, Hoàng đế nước láng giềng vô cùng khâm phục, lập tức đồng ý trở thành đồng minh với Thiên Khải Quốc.
Tên Hoàng đế chó má hết sức vui mừng, hỏi Hoàng hậu nương nương muốn ban thưởng gì.
Trong lòng Hoàng hậu nương nương: Muốn cái mạng chó của ngươi.
Ngoài miệng: Tăng lương là được.
……
Khán giả trong livestream phát điên hết rồi. Chúa ơi, họ đã thấy gì vậy?!
[Nữ thần!]
[Đây là xiếc thần kỳ à!]
[Ai có thể cho tôi biết công chúa Bạch Tuyết ở thành phố nào nước nào không? Tôi muốn đi gặp cô ấy!]
[Cô gái này có tài khoản xã hội không? Phải theo dõi ngay thôi!]
[Tôi tìm được kho báu rồi!!!]
[Gáy lên vì chị đẹp, mọi người ơi đến xem tiên nữ vừa ngầu vừa mạnh mẽ vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp này đi!]
……
Mẫn Tích Chu được một vệ sĩ đỡ, mặt anh ta trắng bệch như giấy, mãi không có phản ứng gì. Tên vệ sĩ còn đi tắt livestream. Trước khi anh ta tắt, Tô Trầm Ngư liếc thấy kim cương đã lên con số tám nghìn.
“Cậu Mẫn, anh không sao chứ?” Tô Trầm Ngư quơ quơ tay trước mắt Mẫn Tích Chu.
Linh hồn vừa ‘siêu thoát’ của Mẫn Tích Chu chắc là đã quay lại, ánh mắt đờ đẫn từ từ biến mất. Anh ta gạt vệ sĩ đang đỡ mình sang một bên, xoay cổ và nhìn Tô Trầm Ngư với ánh mắt đầy vẻ u ám và cuồng bạo. Nhìn kỹ mới thấy hình như tay anh ta đang run rẩy.
“Cậu Mẫn, kích thích không?” Cô như không nhận ra, hàng mi dài chớp động, giọng nói mềm như bông.
Vệ sĩ vest đen: “???” Xin hỏi câu này là nói tiếng người đúng không?!
Mẫn Tích Chu không hé răng.
Tô Trầm Ngư lại hỏi: “Thật ra tôi còn nhiều trò chơi thú vị hơn đấy, hay chúng ta đổi địa điểm tiếp tục chơi nhé?”
“…” Đột nhiên, Mẫn Tích Chu xách cái quần của mình lên, cúi người úp mặt vào trong…
Ọe!
Còn chuyện liệu anh ta có muốn tiếp tục chơi trò mạo hiểm với Tô Trầm Ngư không thì tạm thời không ai biết, bởi vì đến tận khi Tô Trầm Ngư được đưa về nhà rồi, cô cũng không nghe thấy Mẫn Tích Chu nói thêm một tiếng nào.
____________
Lời tác giả:
Hoàng hậu nương nương: Cảm giác chọc chó điên cũng dịu keo nha ~~