NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 23.1
Cập nhật lúc: 2025-03-06 16:12:03
Lượt xem: 43
023: Bước thảo mai thứ 23
Mẫn Tích Chu hầu hết thời gian vẫn khá bình thường, không khác những cậu ấm cô chiêu nhà giàu khác cho lắm. Tuy nhiên, chẳng phải ngẫu nhiên mà người trong giới gắn cho anh ta cái mác ‘chó điên’, đó là vì khi anh ta lên cơn bất thường thì không một ai có thể khuyên can được, hơn nữa anh ta cũng không tuân theo bất kỳ quy tắc nào sất.
Vi dụ như lần lõa lồ mà chạy hôm trước. Nếu là người bình thường thì dù có thua thật cũng không thể cởi sạch quần áo cứ thế chạy ra ngoài, huống chi đến những kẻ có thân phận đặc thù như anh ta muốn trốn tránh là chuyện dễ như ăn bánh, tuy nhiên anh ta không những chịu chạy mà còn chạy rất khẳng khái, chạy xong cũng bình thản như không có gì xảy ra.
Anh ta còn khoe hình lên WeChat Moments nữa cơ. Tuy một lát sau đó xóa đi, nhưng là để che bộ phận nhạy cảm rồi đăng lại lần nữa. Có vẻ như đã bị dạy dỗ một trận mà vẫn không cam lòng, nên mới phải làm mờ.
Mẫn Tích Chu đã tìm gặp Bạc Lương Hòa nhiều lần, mục đích rất đơn giản: Tô Trầm Ngư. Bạc Lương Hòa dùng đủ cách để ngăn cản anh ta nhưng Mẫn Tích Chu sao có thể dễ dàng bỏ cuộc. Xưa nay đã là thứ anh ta muốn thì chưa có gì không lấy được.
Tóm lại, vì Bạc Lương Hòa chắn ngang, anh ta mất vài ngày mới tìm được Tô Trầm Ngư. Điều này không làm anh ta tức giận mà ngược lại còn cảm thấy mong đợi hơn. Giống như sói dữ nhắm trúng con mồi, vấn đề chỉ là có muốn bắt hay không chứ không gì là không thể tóm được, và anh ta rất hưởng thụ quá trình đi săn này.
Tô Trầm Ngư không tỏ ra sợ hãi đúng như dự đoán, Mẫn Tích Chu cười càng tươi hơn: “Lên xe.”
“Cậu Mẫn, tôi là người của Tổng giám đốc Bạc.” Tô Trầm Ngư nhấn mạnh.
“Từ bây giờ, cô là của tôi.” Mẫn Tích Chu đưa ba ngón tay ra. "Tôi cho cô ba giây để lựa chọn, tự lên xe, hoặc…”
Lời chưa dứt, Tô Trầm Ngư đã thoải mái lên xe.
“Nếu cậu Mẫn muốn chơi thì đương nhiên tôi phải theo tới cùng rồi.” Cô cười tươi như hoa. "Chỉ lo là…”
“Lo gì?” Mẫn Tích Chu thích sự biết điều của cô.
Đám vệ sĩ mặc vest lên xe, đóng tấm chắn khoang lái, không gian sang trọng khép kín chỉ còn lại hai người họ.
“Lo là nếu tôi lại thắng tiếp thì liệu cậu Mẫn có khóc không.” Cô lo lắng ra mặt.
“…” Mẫn Tích Chu tiến sát lại gần Tô Trầm Ngư, cơ thể anh ta không có mùi khó chịu gì, đôi mắt đen láy như chứa cả lốc xoáy cuồng loạn. Anh ta nói với một giọng đầy gian tà: “Nếu cô có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện khóc, tôi sẽ cho cô bất kỳ thứ gì cô muốn.”
“Cậu Mẫn, phải giữ lời đó nhé.” Đây là tự anh to mồm ra vẻ.
“Hôm nay anh muốn chơi thế nào?” Tô Trầm Ngư chủ động hỏi, với kiểu người không thích tuân theo quy tắc như Mẫn Tích Chu thì cô có thể xoay đến khi anh ta phát điên.
Là Hoàng hậu của Thiên Khải Quốc, cô có thể bày mưu tính kế gã Hoàng đế chó má nhưng thật đúng là không dám giỡn với hắn. Giờ thì vừa hay cô có thể lấy Mẫn Tích Chu ra chơi cho đã ghiền.
Mẫn Tích Chu lùi về vị trí ban đầu: “Đến nơi rồi cô sẽ biết.”
Nửa giờ sau, xe dừng lại. Tô Trầm Ngư xuống xe theo Mẫn Tích Chu. Đây là một khu đất đang trong quá trình khai phá, không thấy có công nhân nào, phía trước có một tấm biểu ngữ: "Khu đô thị Quân Lai Thành Phủ - Tập đoàn Mẫn Thị."
Đây là bất động sản do công ty gia đình nhà Mẫn Tích Chu phụ trách phát triển.
“Tòa nhà này có ba mươi tầng, thấy tấm gỗ ngang chìa ra ở trên nóc không? Chúng ta sẽ đi tới đó, chơi một trò chơi kich thich nho nhỏ.” Mẫn Tích Chu rõ ràng hưng phấn hơn, vẻ u ám trong ánh mắt giảm bớt phần nào. "Dám không?”
Hình như anh đang chờ mong Tô Trầm Ngư tỏ ra sợ hãi.
Tô Trầm Ngư ngước nhìn: “Hôm nay xem ra cậu Mẫn quyết tâm muốn thắng tôi đây, sao tôi dám làm anh mất hứng chứ, đi thôi.”
Mẫn Tích Chu hơi thất vọng, nhưng phấn khích vẫn chiếm phần hơn. Anh ta nói thêm: “Nếu cô sợ thì không cần miễn cưỡng, nhận thua luôn là được.”
“Chưa bắt đầu mà đã nhận thua thì lấy đâu ra thú vị?” Tô Trầm Ngư lắc đầu. "Chỉ có chúng ta thôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Mẫn Tích Chu cười bí hiểm. "Khán giả đã chờ sẵn rồi.”
Họ vào thang máy đi lên trên mái, hai vệ sĩ tháp tùng. Đến nơi, Tô Trầm Ngư mới thấy xung quanh đã dựng vài chân cài điện thoại để livestream, màn hình mỗi cái điện thoại đều hiển thị một phòng phát sóng.
Lúc này, số người trực tuyến trong phòng đã lên đến vài trăm, phần bình luận trên màn hình hầu hết là tiếng Anh, rõ ràng đây không phải là một nền tảng livestream trong nước. Có nút dịch tự động chuyển ngôn ngữ thành tiếng Trung.
“Đây chính là khán giả của chúng ta.” Mẫn Tích Chu chỉ vào những ống kính được săp xếp đủ các góc độ khác nhau. Khi hai người xuất hiện trước camera, số người xem lập tức tăng vọt thẳng đến hơn một nghìn.
Những bình luận tiếng Anh dịch ra như sau:
[Đến rồi đến rồi.]
[Cô gái xinh đẹp như vậy lại dám chơi trò chơi mạo hiểm ở độ cao thế này, thật ấn tượng.]
[Em gái phương Đông đẹp ghê, trông như búp bê ấy.]
[Đậu má, người đâu đẹp quá thể!]
[Trông non vậy, đủ 14 tuổi chưa?]
[Công chúa Bạch Tuyết là tả cô ấy ư?]
[Chim khôn nói tiếng rảnh rang, ông đây thích cô ấy.]
[Hơi lo nha, nhỡ cô ấy ngã xuống thì sao?]
……
“Đến đây, chào khán giả cái nào, họ sẽ thích cô lắm.” Mẫn Tích Chu vừa nói vừa làm động tác hôn gió với màn hình.
Tô Trầm Ngư nhìn xuống góc trái màn hình, nơi đó có một biểu tượng hình kim cương. Theo hiểu biết của cô về livestream thì đây là nơi khán giả có thể gửi tiền thưởng. Lúc này số lượng kim cương là 21, Mẫn Tích Chu chào khán giả xong là kim cương đã tăng lên 25.
Không chắc chắn lắm nên cô hỏi: “Cậu Mẫn, đây là gì vậy?”
“Tiền thưởng của khán giả đấy.” Mẫn Tích Chu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh ta tiện thể giải thích luôn. "Một viên tương đương 100 tệ.”
Vừa dứt lời, anh ta thấy Tô Trầm Ngư nở một nụ cười ngọt như mật và giơ tay qua đầu tạo hình trái tim lớn: “Các bạn khán giả, đã lướt qua thì xin đừng bỏ lỡ nhé. Mọi người ai cũng khen tôi đẹp, lát nữa còn có những thứ đẹp mắt hơn nữa đang chờ các bạn chiêm ngưỡng đó nha.”
Số kim cương từ 21 nhảy vọt lên 62.
Nền tảng livestream nước ngoài này không phải ai cũng có thể vào được, Mẫn Tích Chu phải nhờ chút quan hệ mới mở được phòng livestream trên đây, người sử dụng nền tảng này luôn rất hào phóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/23-1.html.]
Hiển nhiên, khán giả hiểu những gì cô nói nhờ vào công cụ dịch, bình luận [Xinh đẹp quá, đáng yêu quá!] ngay lập tức spam tràn màn hình.
“Cậu Mẫn, luật chơi thế nào?” Tô Trầm Ngư nhìn về phía ván gỗ phía trước, nó rộng khoảng nửa mét, nếu vượt qua được nỗi sợ độ cao vài trăm mét trên không thì thanh ngang này trông cũng không đáng sợ lắm.
Đối diện thanh ngang cũng có giá đỡ livestream, máy quay hướng về phía họ.
Đứng trên thanh ngang nhìn xuống có thể bao quát một khoảng cảnh quan thành phố rộng lớn, người đi trên phố trông như những con kiến tất tả qua lại. Ai sợ độ cao chỉ cần nhìn một cái đã đủ tái mét mặt, không cẩn thận ngã xuống thì chỉ có nước tan xương nát thịt.
Mẫn Tích Chu nheo mắt: “Cô có ý tưởng gì không?”
“Vậy thế này nhé… Cậu Mẫn, anh làm một động tác, nếu tôi không làm được thì tôi thua. Tôi làm một động tác, anh không làm được thì anh thua. Người thua nhiều hơn phải đồng ý yêu cầu của người thắng, tất nhiên yêu cầu này cần hợp lý, được không?” Sau lưng Tô Trầm Ngư là bầu trời cao vời vợi, cô giang rộng tay đầy phóng khoáng như thể giây tiếp theo sẽ đón gió bay lên.
Mẫn Tích Chu nhìn cô, nhất thời hơi sững sờ. Đến khi ngẫm nghĩ lại một lượt quy tắc cô đề ra xong, anh ta bất giác máy mắt liên tục mấy cái. Quy tắc lần này khiến anh ta không thể không nhớ lại trận thua thảm hại lần trước.
Lần trước cô cũng cười rạng rỡ nhẹ nhàng đưa ra quy tắc thi đấu như thế này, sau đó chiến thắng một cách triệt để.
Lần này, địa điểm là anh ta chọn, mạo hiểm trên không cũng là một trong những sở thích kiêm sở trường của anh ta, dù Tô Trầm Ngư không sợ độ cao thì cũng không có nghĩa là sẽ thắng được anh ta.
Quan trọng nhất chính là phản ứng của Tô Trầm Ngư càng khiêu khích ham muốn hơn thua trong lòng anh ta, anh ta muốn chinh phục cô, chiến thắng cô. Tô Trầm Ngư mà tỏ ra sợ hãi và lập tức nhận thua mới làm anh ta thật sự thất vọng. Tẻ nhạt quá thì sao vui nổi.
Phần bình luận bắt đầu trở nên sôi động:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Hóa ra đây là cuộc thi giữa hai người? Tôi cứ tưởng họ là một cặp, cố ý chơi thử thách mạo hiểm trên cao chứ.]
[Công chúa Bạch Tuyết đặt quy tắc… nghe có vẻ cô ấy rất tự tin!]
[Kích thích! Đã ghê! Mau vào phần chính đi!]
[Mé, quy tắc của chị đẹp căng thật đó, thích quá!]
[Aaaaa, bắt đầu nhanh đi!]
……
Tô Trầm Ngư chú ý thấy hai vệ sĩ mặc vest đen đứng ngoài vùng quay chụp đang trông có vẻ hết sức lo lắng như thể sợ Mẫn Tích Chu ngã xuống.
Mẫn Tích Chu thực hiện động tác đầu tiên là Tô Trầm Ngư biết ngay chú chó điên này điên thì điên thật nhưng vẫn tiếc mạng lắm.
Cô cười.
Khán giả xem livestream vốn tập trung chú ý Mẫn Tích Chu nhanh chóng chuyển hướng sau khi nhận ra phản ứng của Tô Trầm Ngư.
[Công chúa Bạch Tuyết đang cười kìa!]
[Nghĩa là động tác của người kia cô ấy cân được á.]
[Cười lên ngọt c.h.ế.t tui.]
[Động tác của người kia đơn giản mà, lộn nhào ba vòng thôi chứ gì, tôi cá là công chúa Bạch Tuyết chắc chắn làm được.]
[Ê ê liệu có bị ngã không? Nhìn thôi đã thấy sợ!]
……
Mẫn Tích Chu hoàn thành lộn ba vòng trên thanh ngang xong thì dừng lại ở vị trí cách mép cuối gần nửa mét, hai vệ sĩ đứng sau Tô Trầm Ngư lặng lẽ thở phào.
“Đến lượt cô.” Mẫn Tích Chu đi lại vô cùng bình tĩnh như đạp trên đất bằng.
Cuối cùng, anh ta nhắc thêm lần nữa: “Nếu sợ thì có thể nhận thua ngay bây giờ.”
Anh ta thấy Tô Trầm Ngư cong môi mỉm cười với mình rồi lấy đà bắt chước động tác vừa rồi một cách dễ dàng, còn dừng sát mép ván gỗ hơn anh ta như thể cô đã tính toán khoảng cách từ trước.
Làm xong, cô đứng yên tại chỗ, thản nhiên liếc xuống dưới.