NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 22.2
Cập nhật lúc: 2025-03-06 10:31:45
Lượt xem: 40
Thầy Triệu sửng sốt: “... Em khá thích hùa theo đám đông, khi các bạn làm hoạt động gì đó có tính tập thể, em ấy sẽ tham gia ngay. Tôi giảng giải nhưng thái độ của em ấy thường là không quan tâm, tôi nghĩ điều này có lẽ do phụ huynh cưng chiều con quá mức. Cô là chị của em ấy nên chắc hẳn cô hiểu rõ hơn tôi. Mười ba tuổi vẫn còn nhỏ, tuy nhiên lớn chút nữa có khi….”
Tô Trầm Ngư cười nhẹ: “Vậy nên, có những đứa trẻ bị cưng chiều đến mức không đánh không được, thầy Triệu nhỉ?”
Thầy Triệu cười ha hả, chắc là thấy xấu hổ. Hiếm khi gặp được một phụ huynh ‘hiểu biết’ thế này nên sau khi qua cơn xấu hổ, thầy lại tiếp tục kể về những thói hư tật xấu của Tô Thiên Tập, hoàn toàn biến thành đại hội mách lẻo.
Mười mấy phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Tô Thiên Tập từ từ nhích lại gần.
“Nghe thấy hết chưa?” Tô Trầm Ngư ngáp một cái ứa nước mắt, giờ đã là 00:30. "Ngày mai tự về trường, bổn cung mệt rồi.”
Tô Thiên Tập nhìn theo bóng người nhẹ nhàng lướt vào phòng ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại mình nó. Nó xoa xoa cái m.ô.n.g đau âm ỉ, ngơ ngác đi vào phòng ngủ phụ cho khách cạnh phòng ngủ chính của Tô Trầm Ngư.
Sáng hôm sau, khi Tô Trầm Ngư tỉnh thì Tô Thiên Tập đã nghe lời đi rồi.
Hoàng hậu nương nương hết sức vừa lòng, tối hôm qua bỏ công uốn nắn trẻ sắp hư đã là rủ lòng thương lắm rồi đó.
Đang rửa mặt thì có tiếng gõ cửa, Tô Trầm Ngư ra mở cửa với cái mặt nạ đắp dở. Ngoài cửa là nhân viên giao đồ ăn: “Bữa sáng của cô, chúc cô ăn ngon miệng.”
Tô Trầm Ngư: “?”
“Tôi không gọi đồ ăn.”
Nhân viên giao đồ ăn nhìn cô rồi lại cúi xuống nhìn màn hình di động, nói: “Tên: Trầm Ngư Lạc Nhạn, số điện thoại: XXX, là cô đúng không?”
“…”
Tô Trầm Ngư nhận lấy chiếc hộp siêu lớn siêu xa hoa, nhân viên giao đồ ăn lễ phép rời đi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Cô mở hộp ra, bên trong là một bữa sáng cực kỳ tinh xảo, chắc chắn không phải món ăn từ những quán bình thường. Tô Trầm Ngư lật qua lật lại, cuối cùng tìm thấy tên cửa hàng dưới đáy hộp — Kim Hoa Hiên.
“…” Là Bạc Lương Hòa gửi ư?
Lại nhìn sang biên lai giao hàng… tên Trầm Ngư thì viết Trầm Ngư thôi, thêm linh ta linh tinh Lạc Nhạn Lạc Nhung gì không biết.
Tô Trầm Ngư không vội tìm sếp để xác nhận mà ung dung lấy bữa sáng ra bắt đầu thưởng thức. Ở một nơi khác, Bạc Lương Hòa biết bữa sáng đã được Tô Trầm Ngư ký nhận, anh ta đang chờ cô nhắn wechat nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy gì.
“Chắc tôi nên hỏi cô ấy một câu nhỉ?” Anh ta hỏi trợ lý.
Trợ lý lắc đầu.
Bạc Lương Hòa: “?”
Trợ lý ăn ngay nói thật: “Sếp bảnh mắt đã gửi bữa sáng, bây giờ lại còn nhắn tin hỏi thăm thì người ta sẽ hiểu nhầm ý của sếp đấy.”
Trừ khi sếp vốn có ý định đó ngay từ đầu. Tuy nhiên câu này anh trợ lý không dám nói nốt.
Bạc Lương Hòa nhấn mạnh: “Đây là phần thưởng của sếp cho nhân viên… Cậu không biết đâu. Tối qua, ở trang trại ủ rượu, cô ấy…”
Tối qua trợ lý không có mặt nên giờ đang dỏng tai hóng hớt.
Bạc Lương Hòa liếc một cái, không nói nữa.
Một lát sau, anh ta gửi tin nhắn cho Tô Trầm Ngư: [Bữa sáng có hợp khẩu vị không?]
Tô Trầm Ngư trả lời ngay lập tức: [Ôi, thì ra bữa sáng là do sếp gửi ạ? Tôi cứ tưởng là anh chàng nào đó thích tôi gửi nặc danh chứ.]
Bạc Lương Hòa: “…”
Tô Trầm Ngư: [Cảm ơn Tổng giám đốc Bạc. Đây là phúc lợi công việc ạ? Trước khi ghi hình chương trình kia, có phải mỗi ngày đều bao cơm sáng, trưa, tối đúng không? /icon mặt cười đáng yêu/]
Tổng giám đốc Bạc có thể từ chối ư?
Anh ta trả lời: [Có.]
Vậy là, vé ăn uống cao cấp nửa tháng tiếp theo của Hoàng hậu đã sẵn sàng đây rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/22-2.html.]
*
Khi từ khóa tìm kiếm về Tô Trầm Ngư tụt khỏi bảng xu hướng, tỷ lệ người ta quay đầu nhìn cô ở trường cũng giảm theo. Các bạn cùng lớp đối xử với cô rất tốt. Ghi hình chương trình xong, Tô Trầm Ngư mang về một đống chữ ký của các khách mời, mấy cô gái trong lớp lập tức tranh nhau làm thân với cô, muốn chữ ký thì phải biết điều chứ sao.
Hoàng hậu nương nương tiếp tục trải nghiệm cuộc sống đại học bình lặng, thỉnh thoảng hẹn anh chàng xinh trai nhất khoa (Trần Mặc Sinh) ăn bữa cơm, tới quán bar Huyết Sắc nghe nhóm Truy Quang hát. Tông Văn Tấn thường xuyên tới Huyết Sắc, còn mỹ nhân lạnh lùng Mạc Kinh Nhàn thì Tô Trầm Ngư không gặp được.
“Hình như là nhà cậu ta có người lớn đổ bệnh nặng, vẫn chưa qua được nguy hiểm nên cậu ta phải chăm sóc, tạm thời chưa đến hát được đâu.” Tông Văn Tấn nói.
Sách không mô tả rõ về bối cảnh của Mạc Kinh Nhàn, anh chỉ xuất hiện một lần để ngáng chân Cố Vị Hi rồi không còn đất diễn nữa.
“Mong người lớn nhà anh Nhàn Kinh chóng khỏe, như vậy em sẽ sớm được gặp lại anh Nhàn Kinh và nghe tiếng hát của anh ấy.”
Văn Truy khẽ hừ một tiếng: “Xê ra chút, chắn đường tôi rồi.”
“Anh Truy Quang, anh đừng hung dữ như vậy mà.”
Tông Văn Tấn hả hê nhìn Văn Truy bị Tô Trầm Ngư trêu tức đến dậm chân.
Một lát sau, Tô Trầm Ngư đứng đắn gõ quầy bar: “Truy Quang, em rất nghiêm túc hỏi anh một câu.”
Văn Quang dừng lại, nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ.
“Ban nhạc của các anh có muốn tham gia thi đấu phạm vi quốc gia, để có thể tiếp cận được nhiều người hơn, để nhiều khán giả nghe được giọng hát của các anh không?”
Văn Truy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ý cô muốn nói gì?”
“Em nhận được tin nội bộ rằng không lâu nữa sẽ có một gameshow dạng tuyển chọn lĩnh vực âm nhạc, tên là Dream Voice, một trong các huấn luyện viên là Chu Diệc An đấy. Nếu các anh có hứng thú thì đưa nhau đi tham gia đi.” Hồi cùng quay Cuộc Sống Kỳ Diệu Của Tôi, Chu Diệc An tình cờ biết Tô Trầm Ngư có một người bạn hát rất hay trong lúc nói chuyện phiếm nên chủ động tiết lộ tin tức này cho cô.
Văn Truy im lặng một lúc lâu, mãi đến khi Tô Trầm Ngư chuẩn bị rời đi, anh ta mới hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Em đã nói rồi mà, em thích anh đó.”
“... Cô bình thường chút đi!”
“Được rồi.” Tô Trầm Ngư cười, đuôi mắt cong cong. "Đây không tính là giúp đâu, nhiều lắm chỉ là cho anh một cơ hội thôi.”
Quan trọng hơn là, nếu Văn Truy tham gia chương trình này, mỗi tiếng hét anh ta nhận được từ người hâm mộ đều sẽ thuộc về Tô Trầm Ngư, nếu anh ta nổi tiếng...
Quả là phi vụ đầu tư phát triển bền vững!
“Tôi sẽ cân nhắc kỹ.” Văn Truy nói.
Nhìn bóng dáng cô gái nhảy nhót xa dần, anh ta thu ánh mắt lại, chậm rãi chìm trong bóng tối.
*
Tô Trầm Ngư vừa mới vẫy một chiếc taxi, taxi chưa kịp đến gần thì một chiếc xe hơi phiên bản đặc biệt kéo dài màu đen lao tới, đỗ xịch ngay cạnh cô.
Cửa xe mở ra, bốn người mặc vest đen lần lượt bước xuống, hai người đứng bên trái và hai người đứng bên phải tạo thành vòng vây quanh Tô Trầm Ngư.
Những người xung quanh bị thu hút ngó sang hóng hớt, nhìn rõ rồi lại vội vã dạt ra. Trông sơ đã biết không dễ chọc.
Đám vệ sĩ quan sát Tô Trầm Ngư bằng ánh mắt rất kỳ dị.
Người cuối cùng xuống xe khá bất ngờ… là cậu ấm cơ to họ Mẫn thua Tô Trầm Ngư đến cả cái quần lót cũng không còn, khẳng khái nude chạy quanh. Giờ đây anh ta ăn mặc chỉnh tề như một quý ông lịch lãm. Đôi mắt hẹp dài và âm u của anh ta khóa chặt Tô Trầm Ngư mang theo vẻ hài lòng như một con sói đã tìm được mồi: “Tô Trầm Ngư, cô để tôi tìm vất vả quá đấy.”
Tô Trầm Ngư: “…?”
Sếp ơi, đã giao hẹn là không cho phép tên này làm phiền bổn cung cơ mà?
________________________
Lời tác giả:
Người khác: Chó điên đến đấy, chạy mau!!!
Hoàng hậu nương nương: Chọc chó điên mới thú dzị chứ.