NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 22.1
Cập nhật lúc: 2025-03-06 10:31:26
Lượt xem: 38
022: Bước thảo mai thứ 22
Nguyên nhân Tô Thiên Tập bị mời phụ huynh rất đơn giản, nó đánh nhau ở trường, và đây là lần thứ ba trong tháng. Hai lần trước, giáo viên chỉ dạy bảo nhẹ nhàng nhưng lần này thì không thể chịu đựng được nữa.
Điều quan trọng nhất là lý do cậu ta đánh nhau lại là vì một bạn nữ.
“Tôi đâu có thích nhỏ đó, là nhỏ đó thích tôi, ngày nào cũng đến tìm tôi. Một hôm nhỏ kể tên Tôn Tông Triết cứ bám riết lấy nhỏ đòi nhỏ làm bạn gái. Mà nhỏ thích tôi chứ không thích Tôn Tông Triết, tôi là con trai, đương nhiên phải ra mặt giúp nhỏ...” Dưới nụ cười nhạt của Tô Trầm Ngư, Tô Thiên Tập càng lúc càng lí nhí.
“Bà nhìn tôi kiểu gì đấy, tôi có sai đâu...” Tô Thiên Tập thấy mình siêu oan. "Là Tôn Tông Triết ra tay trước, cậu ta đánh tôi nên tôi mới đánh lại.”
“Có bị thương không?” Tô Trầm Ngư hỏi.
“Không!” Tô Thiên Tập lập tức vui mừng, hơi tự mãn. "Chỉ bị va đập xíu thôi, tôi đánh Tôn Tông Triết mạnh hơn nhiều.”
Tô Trầm Ngư "Ồ" một tiếng rồi đứng dậy. Tô Thiên Tập thấy cô có vẻ đang tìm gì đó thì tò mò hỏi: “Bà tìm gì đấy?”
Tô Trầm Ngư liếc nó sau đó đi vào phòng thay đồ. Tô Thiên Tập theo cô đến cửa, trơ mắt nhìn cô lấy một cái móc áo. Đầu nó vẫn chưa nảy số kịp, ngốc nghếch ngơ ngác hỏi: “Bà muốn phơi đồ à? Còn chuyện của tôi, bà có...”
Câu nói còn chưa dứt, Tô Trầm Ngư đã giơ tay quật móc áo cái "Bốp” vào m.ô.n.g nó.
“!!!”
Phải mất tận năm giây cơn đau mới truyền lên não, lúc này Tô Thiên Tập mới bàng hoàng hiểu ra mình ăn đòn, tuy nhiên nó bàng hoàng vì không dám tin Tô Trầm Ngư dám đánh mình hơn: “Sao bà lại đánh tôi!”
Móc áo lại vụt xuống.
Tô Thiên Tập trợn trừng mắt, con ngươi lay động. Vừa đau vừa giận vừa ngạc nhiên, nó lập tức định lợi dụng chiều cao để giật lấy cái móc áo: Sao bà ấy dám! Chưa bao giờ có ai dám đánh mình hết!
Từ khi sinh ra, nó chưa từng bị đánh! Đây là lần đầu tiên!
Cái móc áo mà nó tưởng có thể giật lấy dễ dàng ấy thế mà như tự có ý thức, không những nó không giật được mà trong lúc giằng co còn ăn thêm hai vụt. Cơn đau chiếm ưu thế, Tô Thiên Tập bắt đầu lùi về phía sau để né.
“Tô Trầm Ngư, bà điên rồi!!!”
“Tôi đã gọi bà là chị, còn giúp bà sấy tóc nữa! B… bà bà bà bà nói không giữ lời! Bà dám đánh tôi!” Nó ăn no đòn đến nỗi la hét ầm ĩ nhưng chủ yếu là cảm thấy oan ức.
Nó tưởng rằng sau khi Tô Trầm Ngư nghe xong đầu đuôi sự việc thì sẽ an ủi mình, rồi ngày mai sẽ đến trường giúp nó giải quyết chuyện mời phụ huynh này, thậm chí sẽ bênh mình cơ. Trước đây, mỗi khi nó có xung đột với ai thì bà Tô, mẹ nó đều đứng ra che chở nó.
Tô Trầm Ngư bình tĩnh đứng yên đó, cầm móc áo chỉ vào nó, dịu dàng nói: “Chú gào một câu, chị đây sẽ đánh mười cái, chú trốn không thoát đâu.”
Câu Tô Thiên Tập đang định hét đột nhiên chạy ngược xuống họng.
Tô Trầm Ngư lại mỉm cười dịu dàng: “Chị đánh đau không?”
Tô Thiên Tập sắp khóc đến nơi, giọng điệu có chút nức nở: “Bà thử xem là biết!”
Nó vẫn chưa hiểu: “Sao bà lại đánh tôi?”
Tô Trầm Ngư đặt móc áo lên bàn trà, ngồi xuống sofa, cầm cốc nước uống một ngụm. Rõ ràng cô không làm gì, tay cũng không cầm vũ khí gì, nhưng Tô Thiên Tập càng không dám tiến lại gần, nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lên nó.
Đột nhiên nó nhận ra Tô Trầm Ngư im lặng lúc này còn đáng sợ hơn lúc cô cầm móc áo đánh mình nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/22-1.html.]
Đó là một nỗi sợ hãi thấp thỏm về mặt tinh thần mà ngay cả giáo viên nghiêm khắc nhất trường cũng không thể mang lại.
Im lặng kéo dài.
“Tô Thiên Tập,” Tô Trầm Ngư đặt ly nước trở lại bàn trà, phát ra một tiếng "cộc". "Tôi đánh cậu, là bởi vì vừa rồi, tôi đã dùng thân phận của chị cậu.”
“Những lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần thôi.” Cô mỉm cười ngọt ngào. "Đừng lo, ngồi xuống, từ từ nghe tôi nói.”
Tô Thiên Tập bị sự lật mặt của cô làm sốc, hoàn toàn không biết phải làm gì nên đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống khu vực ghế xa nhất. Vừa ngồi xuống nó đã lập tức bật dậy như dưới ghế có kim, tuy nhiên dưới ánh mắt của Tô Trầm Ngư, nó không thể không kiềm chế nỗi đau không thể nói thành lời, ngồi xuống một lần nữa.
“Sau này cậu ngoan ngoãn học ở trường, học cho tốt vào, đừng tùy tiện gây gổ với người khác. Đương nhiên, cậu cũng có thể không nghe lời tôi, nhưng nếu có chuyện thì đừng tìm đến tôi.” Tô Trầm Ngư chậm rãi nói. "Con nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi vui thì có thể can thiệp giúp cậu một chút.”
Tô Thiên Tập hoang mang ra mặt.
Mỗi từ đều hiểu hết, nhưng ghép vào thì sao lại thấy khó hiểu thế nhỉ? Ý bà ấy là muốn mình nghe lời, học hành chăm chỉ á?
“Nếu cậu không thích bạn nữ kia thì đừng để ý tất cả mọi chuyện liên quan đến người ta. Người ta bị quấy rầy làm phiền thì có thể báo với giáo viên hoặc phụ huynh, cậu làm sao phải ra mặt?” Cô dựa vào lưng ghế sofa, khóe miệng cong nhẹ. "Đã nghe câu ‘Đánh chim đầu đàn’ bao giờ chưa?”
“Chút xíu IQ thế này mà ở thời cổ, có lẽ cậu c.h.ế.t thế nào cũng không biết.”
Tô Thiên Tập ngẫm nghĩ một hồi, dường như đã ngộ ra: “Ý của bà là... Trần Thi Lan cố tình làm vậy? Nhỏ muốn thấy tôi đi tìm Tôn Tông Triết rồi đánh nhau với cậu ta?”
“Tôi đâu có nói như vậy.”
Tô Thiên Tập: “…” Rõ ràng ý bà là thế mà!
Tô Trầm Ngư lấy điện thoại ra: “Cởi quần.”
“Bà bà bà bà bà...” Tô Thiên Tập lại phát điên, hai tay nó túm chặt cạp quần, hoảng sợ nhìn cô.
Tô Trầm Ngư chỉ về phía phòng tắm: “Tự vào chụp ảnh m.ô.n.g mình đi, không cần chụp toàn bộ, chụp một phần cũng được. Nhanh lên.”
Tô Thiên Tập nhìn theo ánh mắt cô di chuyển đến cái móc áo trên bàn, nó cuống quýt chạy vội vào phòng tắm.
Không biết Tô Trầm Ngư tính làm gì nhưng nó rất hối hận, đáng lẽ nó không nên đến tìm Tô Trầm Ngư.
Phải làm sao đây, không chụp thì liệu ra ngoài có bị ăn đòn tiếp không?
Cuối cùng, nó khóc lóc chụp một bức, trên ảnh không thể thấy rõ là vị trí nào trên cơ thể nhưng vết lằn đỏ rất nhìn cái thấy liền.
Tô Trầm Ngư lấy wechat của giáo viên chủ nhiệm lớp Tô Thiên Tập, xin kết bạn. Đối phương chưa ngủ, đồng ý chóng vánh.
Cô gửi ảnh sang: [Chào thầy Triệu, tôi đã phạt Tô Thiên Tập rồi. Đứa nhóc này rất lì lợm, không đánh thì không nghe lời. Nhờ thầy để ý nhiều thêm giúp gia đình. Sau này nó lại gây chuyện ở trường thì mời thầy cứ việc đánh, miễn không tàn phế là được.]
Giáo viên Triệu có vẻ bị ảnh chụp và lời nhắn làm đơ người. Dòng thông báo "Đối phương đang soạn tin..." hiển thị một lúc lâu mà không thấy chữ nào được gửi.
Một lát sau, thầy Triệu mới trả lời một câu: [Tôi sẽ dốc sức thực hiện trách nhiệm giáo dục của một người thầy.]
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Lại thêm một lúc, thầy Triệu gọi điện thoại đến, nghe giọng có vẻ còn khá trẻ. Thầy lải nhải một hồi về các vấn đề của Tô Thiên Tập, đồng thời khéo léo chỉ ra rằng phụ huynh không cần phải dùng cách xử phạt về thể xác với con trẻ bởi lứa tuổi dậy thì có lòng tự trọng rất căng, kiểu trừng phạt này có thể gây ra tâm lý phản nghịch.
Tô Trầm Ngư tự động lược qua vấn đề này, hỏi: “Ở trường Tô Thiên Tập có thường xuyên bắt nạt các bạn khác không ạ?”
Tô Thiên Tập đang dỏng tai âm thầm nghe từ xa, nghe đến đây cảm thấy tim mình như thót lại.