NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 21.2
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:29:49
Lượt xem: 48
Bị đánh úp, Tô Trầm Ngư tiện tay vung hành lý lên định đập. Nghe đối phương gào to “Bà làm cái gì thế?”, cô phanh gấp vì nhận ra đó là ai.
…Tô Thiên Tập.
Cậu choai choa này có vẻ sợ đến hốt hoảng rồi, mắt nó trợn trừng, mặt cắt không còn giọt máu, tay run run: “B… bà… bà… bà… bà định đánh tôi á?!”
Tô Trầm Ngư đặt va li xuống đất: “Chú nên thấy may vì chị đây dừng lại kịp, không thì bây giờ chú đáng lẽ phải vào viện rồi.”
Tô Thiên Tập há miệng thở hổn hển, nhận ra Tô Trầm Ngư nhìn cũng không thèm nhìn mình mà đi thẳng ra mở cửa, nó vội vàng chạy theo sau: “Mấy hôm nay sao tôi gửi tin nhắn không thấy bà trả lời, gọi điện cũng không nghe, hả?!”
“Không nhìn thấy.” Tô Trầm Ngư thuận miệng trả lời có lệ.
Khi khóa vân tay mở ra, cô kéo cửa, nghe thấy tiếng vịt đực của thiếu niên đang vỡ giọng trong thời kỳ dậy thì: “Bà còn không hỏi tôi sao lại ở đây?”
Nó sải chân muốn bước vào nhà nhưng không ngờ bị Tô Trầm Ngư dùng va li chặn lại. Cô cười nhìn nó: “Cho vào chưa?”
Tô Thiên Tập như thể nghe được điều gì hoang đường lắm: “Tô Trầm Ngư, bà quay một chương trình về xong giờ càng ngày càng kiêu căng rồi đó!”
Nhận thấy Tô Trầm Ngư vẫn thờ ơ, Tô Thiên Tập cuối cùng cũng hiểu Tô Trầm Ngư không còn là bà chị ruột không thân trước đây luôn cố gắng lấy lòng nó, lúc nào cũng chuẩn bị kẹo sẵn cho nó nữa.
Phải ha, từ ngày bị hủy hôn, có vẻ như bà ấy đã bắt đầu thay đổi chóng mặt. Tô Thiên Tập ngẩn ngơ. Nó biết chuyện này là lỗi của chị Thiên Ngữ yêu dấu và anh Vị Hi, bố mẹ cũng không đúng, và nó biết Tô Trầm Ngư hẳn phải rất buồn. Dẫu vậy nó không thể hiểu được sao nỗi buồn này lại có thể khiến một người đổi tính đổi nết một cách hoàn toàn như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Tập như quả bóng xì hơi, rầu rĩ gọi: “Tô Trầm Ngư.”
Nhìn nó, Tô Trầm Ngư suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay là thứ Ba, em phải ở trường chứ nhỉ?”
“…” Tô Thiên Tập không nói gì, nó dùng mũi giày chọc chọc bánh xe dưới đáy va li, như thể làm vậy thì có thể đẩy hành lý vào trong nhường đường cho nó bước vào.
Tô Trầm Ngư liếc một cái, xách va li vào nhà nhưng không đóng cửa. Tô Thiên Tập lập tức vui vẻ theo sau.
“Cởi giày.”
“Ò.” Tô Thiên Tập ngó trái ngó phải. "Vậy tôi đi cái gì?”
Một đôi dép tai thỏ xuất hiện trước mặt, Tô Thiên Tập xỏ chân với vẻ mặt chê bai. Tô Trầm Ngư mặc xác nó, cô đi thẳng vào phòng ngủ, lấy bộ đồ ngủ định đi tắm.
Tô Thiên Tập tò tò như cái đuôi dính sau cô, vừa đi vừa hỏi: "Chỗ bà có gì ăn không? Tôi đói quá, tối nay tôi chưa ăn gì cả."
Không có câu trả lời.
"Ê, Tô Trầm Ngư!"
Cô vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm.
Tô Thiên Tập tức đến muốn đ.ấ.m tường, tự chạy đến mở tủ lạnh. Bên trong chỉ có mỗi nước, nó đành phải lấy một chai uống ừng ực hết hơn nửa.
Uống xong, đi lòng vòng một hồi mà Tô Trầm Ngư vẫn chưa tắm xong, nó buồn chán đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa và lớn tiếng hỏi: "Bà có bạn trai rồi đúng không!"
"Tôi thấy rồi đó, anh ta đưa bà về nhà." Nó thấy từ cửa sổ hành lang, nhưng khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ mặt. "Bà thật sự không thích Cố Vị Hi nữa sao?"
Cuối cùng Tô Trầm Ngư cũng lên tiếng đáp lại, tuy nhiên không phải là để trả lời câu hỏi của nó: "Em trốn khỏi trường rồi không đi tìm cô chị yêu quý của mình mà đến tìm chị làm gì?"
Thằng nhóc im lặng tiếp.
Tô Trầm Ngư không thèm để ý, cô cho phép Tô Thiên Tập vào nhà chỉ đơn giản vì chút lòng tốt ít ỏi nó từng thể hiện với Tô Trầm Ngư ngày xưa, coi như vẫn chưa hư hẳn.
Ngâm mình thoải mái xong, cô đi ra và phát hiện Tô Thiên Tập đang cuộn mình trên sofa ngủ một cách tội nghiệp.
Tô Trầm Ngư không phải là kiểu chị gái dịu dàng hòa nhã, cô đạp một cú vào m.ô.n.g Tô Thiên Tập. Nó giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác mở mắt, vừa xoa cái m.ô.n.g đau vừa tức gần chết: "Bà làm gì vậy!"
"Chọn đi, bây giờ một là thành thật khai sạch, hai là cút về trường." Nó thấy Tô Trầm Ngư khom lưng, nắm tay chỉ cách mình mười centimet.
Ngay lập tức, trong đầu Tô Thiên Tập hiện lên hình ảnh… Tô Trầm Ngư giơ tay c.h.é.m một dao, đầu gà rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/21-2.html.]
"..." Nó rùng mình.
Trường tư thục Tô Thiên Tập đang theo học tuy không cấm sử dụng điện thoại nhưng không cho phép mang điện thoại vào lớp. Học sinh trung học mà, hết tiết tự học buổi tối về ký túc thì hầu như đứa nào cũng cắm đầu chơi game, còn Tô Thiên Tập thuộc nhóm thiểu số. Nó không thích chơi game mà thích lướt các loại tin tức, thậm chí còn dùng nick phụ để đốp chát với những kẻ chửi mắng Tô Tiên Ngữ... Vì vậy, hai lần Tô Trầm Ngư lên hot search, nó thấy cả.
Nó hoàn toàn không hay biết Tô Trầm Ngư có thể làm những điều này, tự đoán là chắc cô học trước khi được nhận về nhà.
Lạ thay, khi thấy những bình luận khen Tô Trầm Ngư giỏi giang, nó bỗng dưng có một niềm tự hào kỳ lạ, và cả chút vui sướng nữa: Nhân vật các người đang ra sức khen kia chính là chị tôi đó!
Rồi lại thấy những người vừa khen Tô Trầm Ngư kia mắng Tô Tiên Ngữ, nó tức xì khói: Sao phải nói những lời ác độc như vậy?!
Từ sau buổi tối hỗn loạn ấy, Tô Thiên Tập không gặp lại Tô Thiên Ngữ, còn Tô Thương Vinh thì dứt khoát khỏi về nhà luôn, mẹ nó ngày ngày chỉ biết đấu đá với ‘bé ba’ Tần Hân. Cuối tuần, Tô Thiên Tập về nhà, ấy thế mà cả biệt thự có mỗi giúp việc!
Có vẻ như tất cả sự thay đổi đều bắt nguồn từ lúc hủy hôn.
Nếu anh Vị Hi không lật lọng thì tốt biết bao, nếu anh ấy không bỏ đi trong ngày đính hôn thì Tô Trầm Ngư sẽ không hủy hôn, nếu không hủy hôn thì mọi chuyện đã không đến nước này.
…
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tô Thiên Tập và Tô Trầm Ngư trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng, Tô Thiên Tập chịu thua. Nó quay đi, nhỏ giọng nói với vẻ chột dạ: "Giáo viên bảo tôi mời phụ huynh lên gặp."
"Cái gì?"
Tô Thiên Tập hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, chấp nhận rủi ro: "Tôi nói là, giáo viên bảo tôi mời phụ huynh lên gặp!"
"Cho nên... em đến tìm chị à?" Tô Trầm Ngư đứng thẳng dậy.
Tô Thiên Tập bỗng nhiên đỏ mặt, ấp úng: "Tôi... tôi không cố ý đến tìm bà, tôi chỉ..."
"Thế à, vậy em về đi."
Tô Thiên Tập bị cắt lời như gà bị bóp cổ, nghẹn một lúc rồi xìu xuống: "... Vậy mai bà có thể đến trường tôi được không?"
"Chuyện này hình như không thuộc phận sự của tôi nhỉ." Tô Trầm Ngư thưởng thức vẻ mặt như bảng pha màu của cậu thiếu niên. "Mời phụ huynh thì phải là bố mẹ mới đúng chứ."
Thiếu niên sượng mặt, rầu rĩ nói: "Bây giờ họ đều không về nhà..."
"Còn Thiên Ngữ mà, chị gái cậu yêu quý nhất đó thôi."
"..." Tô Thiên Tập. "Bà có đi không đây?"
"Cầu xin đi."
"???"
Tô Thiên Tập không hé răng, rối rắm ra mặt.
Tô Trầm Ngư lấy máy sấy tóc, thong thả cắm điện. Cô đang chuẩn bị sấy tóc thì thấy thằng nhóc gượng gạo bước đến, kéo kéo áo cô rồi nhìn cô, ậm ừ: "Tôi xin bà."
"Chỉ vậy thôi á?"
"Chị, em xin chị!!!"
"Rồi sao?"
Tô Thiên Tập cam chịu cầm lấy máy sấy, dè dặt dò hỏi: "Chị, để em giúp chị sấy tóc nhé?"
"Ngoan."
"..."
________________________
Lời tác giả:
Tô Thiên Tập: Tui hận!