NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 21.1
Cập nhật lúc: 2025-03-05 19:29:39
Lượt xem: 52
021: Bước thảo mai thứ 21
Bên ngoài, tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên:
"Đậu xanh rau má, cậu Mẫn đấy à?!"
"Anh ta điên rồi phỏng?"
"Chắc là uống say quá rồi nổi hứng thôi mà, anh ta dám chơi đủ thứ còn gì."
"Mẹ nó! ‘Của nả’ cũng rất gì và này nọ thật."
...
Bên ngoài càng ồn ào, trong phòng lại càng yên tĩnh đến kỳ dị.
Không lâu sau, cậu Mẫn khoác một chiếc áo choàng không vừa người bị bảo vệ lễ phép ‘mời’ về phòng, quản lý trang trại ủ rượu hộ tống theo sau. Trang trại rượu này là tài sản tư nhân thuộc quyền sở hữu của một nhân vật đang có mặt trong phòng. Quản lý đau khổ thông báo danh tiếng của cậu Mẫn đã vang khắp từ trên xuống dưới dù anh ta chỉ chạy 1 vòng quanh tầng này.
Nơi đây thường tiếp đón những người giàu có, hầu hết đều biết cậu Mẫn. Anh ta vốn cũng đã có tiếng, giờ thì hay rồi, nổi khét lẹt luôn.
Ông chủ liếc nhìn cậu Mẫn mà lòng còn sợ hãi. Ông thần này chạy xong, tinh thần có vẻ còn hưng phấn hơn. Thế là đành phất tay bảo quản lý tự xử đi.
"Thế nào?" Cậu Mẫn đẩy bảo vệ ra, nghiêng đầu nhìn Tô Trầm Ngư. "Hài lòng chưa?"
Tô Trầm Ngư giơ ngón cái lên, thành tâm thành ý bày tỏ bội phục.
Cô không ngờ rằng anh ta lại thật sự quyết đoán như vậy.
"Vậy, theo tôi chứ nhỉ." Có lẽ, người đàn ông này đã nhìn thấu bản chất của Tô Trầm Ngư dưới lớp vỏ bọc thảo mai, anh ta bước tới trước mặt cô. Ánh mắt ngả ngớn đánh giá cô bừa bãi, hoàn toàn không nhìn ra vẻ tàn nhẫn đáng sợ lúc thi đấu. "Tôi có thể chơi tất cả mọi trò cô muốn."
Nói xong, ánh mắt anh ta lướt qua cô và dừng lại ở Bạc Lương Hòa: "Gã đó không thể làm như tôi được đâu."
Tô Trầm Ngư uyển chuyển nhìn anh ta. Chợt, đôi mắt xinh đẹp của cô trợn tròn lên như một bé thỏ nhỏ bị dọa sợ, vô tội nhìn con sói xám trước mặt không dám nói gì.
Đám bạn gái: "..." Cứ giả vờ đi, giỏi thì giả vờ tiếp đi!
"Cậu Mẫn, đây là người của tôi. Cậu học thiên hạ cách đào tường cướp đồ của người khác từ khi nào vậy." Cuối cùng, Bạc Lương Hòa cũng nhúc nhích. Anh ta đứng dậy, đứng ra sau Tô Trầm Ngư, đặt một tay lên vai cô và nhìn thẳng vào mắt của Mẫn. "Tối nay người của tôi thắng nên để tôi trả chầu này cho. Con gái thức đêm không tốt cho cơ thể, đã khuya rồi, tôi xin phép đi trước."
Cậu Mẫn không hé răng, ánh mắt âm u khác thường ấy soi Tô Trầm Ngư chằm chằm không rời như thể cô là người duy nhất trong phòng có tư cách lọt vào mắt anh ta.
Ánh mắt đó khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Những cô kiều nữ trong phòng nghĩ thầm: Tô Trầm Ngư quả này tiêu rồi, dù hôm nay có được Bạc Lương Hòa hộ tống về thì cũng đã bị cậu Mẫn để mắt đến. Liệu Bạc Lương Hòa có thể bảo vệ cô mãi được không?
Lúc này, Bạc Lương Hòa dừng bước, quay lại vỗ vỗ vai cậu Mẫn nói với ý tứ sâu xa: "Trong phòng bật điều hoà, đừng để bị lạnh."
Mọi người: "..."
Tô Trầm Ngư cứ thế được Bạc Lương Hòa dẫn ra khỏi trang trại rượu. Đến khi không còn ai xung quanh, anh ta bỗng nhiên cười phá lên buông Tô Trầm Ngư ra, cười ngặt nghẽo tới mức không ngừng được, không màng hình tượng gì nữa sất: "Tôi mẹ nó chưa bao giờ thấy thằng nhãi ranh Mẫn Tích Chu này ăn quả đắng như vậy, ha ha ha... tiếc là không chụp ảnh lại."
Anh ta nói với vẻ mặt tiếc nuối.
Cười xong, thấy Tô Trầm Ngư đang ngơ ngác không hiểu gì, anh ta ho nhẹ một tiếng, lập tức khôi phục lại điệu bộ công tử lịch lãm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/21-1.html.]
"Trầm Ngư ơi là Trầm Ngư, quyết định gặp cô một lần và mời cô đi cùng tôi là quyết định đúng đắn nhất của tôi trong cả năm nay." Bạc Lương Hòa thật sự cảm thấy mình đã tìm được báu vật. Ban đầu anh ta dẫn Tô Trầm Ngư đến đây là muốn cô thể hiện ngón đàn cao siêu, trang trại ủ rượu này không thiếu đàn tốt.
Anh ta không hề hay biết Tô Trầm Ngư có thể chơi phi tiêu, mới chỉ nghe từ tổ sản xuất chương trình cô vừa tham gia là cô có rất nhiều tài lẻ, ai dè cô chơi phi tiêu quá xuất sắc.
Nói thật, lúc đầu anh ta cũng âm thầm lo lắm, quy tắc thi đấu cô đề ra không hề có lợi cho mình.
Chẳng qua anh ta tin vào trực giác rằng cô gái này sẽ không làm điều gì quá mức, ít nhất là không làm gì quá mức với bản thân, nên mới để kệ cô tự phát huy.
Không ngờ cô chơi phi tiêu đến mức thần kỳ luôn. Trình độ này, e là ngay cả những vận động viên chuyên nghiệp cũng khó lòng sánh kịp.
Tối nay, Tô Trầm Ngư chơi rất vui, phần lớn là nhờ cậu Mẫn. Cô cười tủm tỉm, nói: “Bây giờ anh là sếp của tôi, tôi nhận lương từ anh mà. Giúp sếp giải quyết vấn đề là bổn phận của tôi.”
Về mặt này, Hoàng hậu nương nương luôn rất biết điều, đã nhận tiền thì phải làm việc cho tử tế.
Tiện đà, khuôn mặt nhỏ thoáng lộ vẻ lo lắng, cô trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Nhưng thế coi như là tôi đã đắc tội với cậu Mẫn rồi đúng không? Liệu anh ta có trả thù tôi không? Tôi sợ quá!”
Là sợ dữ chưa?
Bạc Lương Hòa thầm thấy buồn cười, biết tỏng mà không vạch trần lời nói giả dối này của cô. Hơn nữa cô nói đúng, mặc dù cô không sợ tuy nhiên theo hiểu biết của anh ta về Mẫn Tích Chu thì chuyện này vẫn chưa xong đâu.
“Tên Mẫn Tích Chu này...” Bạc Lương Hòa chỉ chỉ đầu. "Chỗ đó có chút vấn đề, không thể đối xử với hắn như người bình thường được đâu. Cô tạm thời chịu thiệt giả làm bạn gái tôi ít bữa, đợi hắn chán là xong.”
Kiểu người ăn chơi trác táng này đều nhắm tới sự kích thích và hứng thú, hết hứng rồi thì tự nhiên bỏ qua thôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Được rồi.”
Bạc Lương Hòa chợt nghĩ ra điều gì, dịu giọng nói: “Cô cứ về đi học bình thường và chuẩn bị cho gameshow nửa tháng sau, tôi cam đoan sẽ không để bất kỳ ai làm phiền đến cô.”
Sếp đúng chuẩn.
Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu, sự hài lòng với sếp mới tăng vọt: đưa ra mức lương cao, tính tình không kỳ cục, dễ gần, không cần phải cẩn thận phục vụ, lại còn rất có chừng mực, quan trọng nhất là lôi cô ra làm ‘dao’ xong thì biết đường bảo dưỡng lại.
Ổn chứ đùa.
“Tôi đưa cô về.”
Tô Trầm Ngư báo địa chỉ.
Xe lạ vào khu chung cư cần phải đăng ký nghiêm ngặt nên Bạc Lương Hòa dừng xe ngoài cổng rồi tự mình đưa Tô Trầm Ngư đến dưới toà nhà của cô.
“Tổng giám đốc Bạc muốn lên ngồi chút không?”
Nghe vậy, Bạc Lương Hòa nhướng mày, ánh mắt dịu dàng xen lẫn ý mời gọi: “Trầm Ngư, mời một người đàn ông lên nhà vào giờ này, cô biết có nghĩa là gì không?”
“Bây giờ anh là sếp của tôi mà.” Cô khó hiểu ra mặt. "Đây là phép lịch sự cơ bản nhất, có vấn đề gì sao?”
Bạc Lương Hòa đúng là không đoán được cô không hiểu thật hay đang giả vờ. Sau hai giây, anh ta từ chối đầy chính trực: “Không cần, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Có việc thì có thể nhắn tin wechat cho tôi.”
Nhìn Tô Trầm Ngư kéo hành lý lên lầu khuất bóng, Bạc Lương Hòa mới quay người rời đi.
Trước khi Tô Trầm Ngư đi ghi hình ở thôn Đoạn Thạch, căn hộ này đã được Cố Vị Hi hoàn tất thủ tục chuyển nhượng, vì vậy giờ đây là tài sản cá nhân đứng tên cô. Vừa nhận chuyển nhượng xong, Tô Trầm Ngư thay các loại khóa ngay trong ngày.
Khi cô bước ra khỏi thang máy, một bóng người bất ngờ lao đến: “Người đàn ông đó là ai?”