NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 103
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:34:13
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 103: Bước thảo mai thứ 103
"Trầm Ngư, da em quá , chăm thế?"
Trong lúc chờ đến lượt diễn, Tô Trầm Ngư túm tụm chuyện phiếm với Chu Diệc An và Chu Tang Đồng. Bạch Nhược Tuyết lặng lẽ chen ngang, xích gần Tô Trầm Ngư. Ánh mắt cô lướt qua mặt cô, lập tức kinh ngạc thốt lên.
Chu Diệc An ưa Bạch Nhược Tuyết nhưng ngoài mặt lộ gì hết. Anh đối đãi với Bạch Nhược Tuyết khách khí, điều hễ cô mở miệng là lờ tiếp lời. Chu Tang Đồng thì cảm thấy nên xen chuyện skincare của con gái nên cũng im lặng.
Lưu Dịch diễn lượt , dù đến trường cũng chỉ loanh quanh một chứ bao giờ chủ động chuyện với ai.
Tô Trầm Ngư ôm một cốc sữa nóng trong tay, cô nhấp từng ngụm nhỏ, ngọt ngào trả lời: "Em còn đến tuổi dưỡng da, bình thường chỉ uống nhiều nước và ngủ sớm dậy sớm thôi... Da chị cũng mà, mịn màng lắm."
Nói cô còn vươn tay sờ một phen.
Bạch Nhược Tuyết: "..."
"Tuổi trẻ đúng là thích thật, ghen tị chết." Cô bộ như trêu ghẹo, thẳng thắn trưng vẻ ngưỡng mộ: "Còn thể uống sữa vô tư nữa, chị đây thì uống miếng nước cũng phát phì."
"Nếu chị mà như em thì đang ngủ cũng tỉnh." Cô véo eo : "Em , quản lý ngày nào cũng kiểm soát cân nặng của chị nghiêm ngặt, cái cho ăn, cái cũng cho ăn..."
Cô như đang than thở với bạn , từ thần thái đến giọng điệu đều dễ gây thiện cảm, khiến khó mà khó chịu.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tô Trầm Ngư tủm tỉm khoác tay cô : "Ăn no mới sức giảm béo chứ, chị thể lén ăn mà. Quản lý của em cũng đó, cái gì cũng cho em ăn."
... Cảnh Điền đang yên đang lành bỗng dưng gánh tội: ???
" em lén lút ăn vụng thôi, thật chỉ cần mỗi ngày nạp lượng calo tương đương là béo ." Cô truyền thụ kinh nghiệm.
Nhìn Tô Trầm Ngư và Bạch Nhược Tuyết ghé đầu thì thầm, càng ngày càng , Chu Diệc An khẽ nhíu mày. Lẽ nào cô nhóc hiểu lời cảnh cáo của ?
“Anh Chu, cô Tô, đến lượt hai ." Người phụ trách đến thông báo.
"Trầm Ngư, tiền bối Chu, cố lên nha!" Bạch Nhược Tuyết tư thế cổ vũ, tươi hai rời .
Lịch của cô và Chu Tang Đồng là buổi chiều.
Trong phim, cô vai Trang Nghiên Nghiên, bạn của nhân vật Nguyễn Tri Chi Tô Trầm Ngư đóng. Chu Tang Đồng là Thẩm Thác, bạn từ nhỏ luôn âm thầm bảo vệ Nguyễn Tri Chi. Trang Nghiên Nghiên từ đầu thích Thẩm Thác nhưng đáp nên sinh lòng ghen ghét, ngấm ngầm gây ít chuyện cho Nguyễn Tri Chi.
Cô và Chu Tang Đồng nhiều cảnh diễn chung.
Chu Tang Đồng nghĩ chiều nay diễn với cô nên : "Chúng diễn tập chút nhé?"
Bạch Nhược Tuyết liếc xéo một cái, : "Xin , thấy khó chịu, để lát nữa ?"
Chu Tang Đồng đương nhiên thể bảo .
Bạch Nhược Tuyết ngoài, trợ lý vội vàng chạy theo.
Chu Tang Đồng cầm kịch bản, một cũng thể diễn tập , nghĩ ngợi một lát quyết định xem Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An diễn thế nào.
"Nhược Tuyết, chị diễn tập với Chu Tang Đồng ?" Tiểu Điền, trợ lý của Bạch Nhược Tuyết hỏi.
Nụ ngọt ngào giả tạo mặt Bạch Nhược Tuyết biến mất: "Cậu xứng chắc? Mất thời gian. Nhìn cái vẻ hèn hèn của là thấy bực cả ."
"Mà , cô với trợ lý của Tô Trầm Ngư thế nào ?" Cô hỏi.
Tiểu Điền nhớ một chút, đáp: "Đào Đào khá dễ gần, vẻ ngây thơ lắm."
"Cô với cô , tìm hiểu càng nhiều tin tức của Tô Trầm Ngư từ chỗ cô càng ." Bạch Nhược Tuyết , Tiểu Điền và vỗ vỗ vai đối phương. “Mấy đứa ngu ngơ như là dễ đối phó nhất đấy. tin cô , Tiểu Điền thông minh nhất mà."
Tiểu Điền gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ quyết phụ sự tin tưởng: "Chị yên tâm, cứ giao cho em ạ!"
*
Cảnh diễn đầu tiên của Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An…
Nguyễn Tri Chi gặp Lục Phương Hàn sắc che mờ mắt, cô cá cược với đám bạn và tuyên bố sẽ cưa đổ Lục Phương Hàn trong vòng một tuần. Thế là trong tuần huấn quân sự đầu năm, cô cứ bám riết lấy Lục Phương Hàn, cô theo đó, chủ động đưa nước và kem, ân cần hỏi han.
Kết quả Lục Phương Hàn phớt lờ cô. Đồ cô đưa một là vứt hai là cho khác, lạnh lùng vô cùng.
trong mắt Nguyễn Tri Chi thì đây là biểu hiện ngoài lạnh trong nóng của Lục Phương Hàn. Anh càng như , cô càng chinh phục. Cô cho rằng chỉ cần đó là thứ thích thì nhất định sẽ , kể cả bạn trai.
Một tuần , cô trịnh trọng tỏ tình với Lục Phương Hàn, còn là kiểu to gan bục giảng tỏ tình trực tiếp mặt bao .
Lục Phương Hàn lạnh mặt, ghét bỏ buông một câu: "Đồ thần kinh, bệnh thì chữa ." mất.
Nguyễn Tri Chi cảm thấy lòng tự trọng của chà đạp, tức đỏ cả mắt. Đám em chơi cùng thấy cô ấm ức thì tự ý lôi Lục Phương Hàn lên sân thượng dạy dỗ cho một trận.
Nghe tin, Nguyễn Tri Chi vội vàng chạy lên. Lúc cô đến thì đám bạn hết, chỉ còn Lục Phương Hàn bệt đất.
...
Mọi thứ chuẩn xong xuôi. Chu Diệc An mặc đồng phục học sinh cái là cảm giác thiếu niên lập tức tràn màn hình. Quần áo xộc xệch, lê lết đất, Tô Trầm Ngư cũng mặc đồng phục bước khung hình...
Nguyễn Tri Chi Lục Phương Hàn mặt mày bầm tím, quần áo lôi thôi lếch thếch thì cực kỳ chột phần áy náy. từ nhỏ cô quen nuông chiều, một tuần theo đuổi Lục Phương Hàn thể là đào tim đào phổi, tự nhận là chân thành hết mực. Ai ngờ Lục Phương Hàn bêu riếu cô ngay mặt bao nhiêu khiến cô mất hết thể diện. Cô cũng giận lắm chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/103.html.]
giận đến cô cũng từng nghĩ bạn bè đánh Lục Phương Hàn.
"Cái đó... tớ bảo họ đến ." Cô vội vàng giải thích cơ mà xong thấy yếu thế, cơ quá thế là cô ngang ngược : "Ai bảo quá đáng như lầm gì! Tớ theo đuổi mà bảo tớ thần kinh!"
Nói xong, cô chờ Lục Phương Hàn đáp .
Lục Phương Hàn ngẩng đầu cô một cái, ánh mắt lãnh đạm ghét bỏ. Sau đó, dậy, trông vẻ như thèm đôi co với cô dù chỉ một câu.
"Này! Lục Phương Hàn!"
Lục Phương Hàn ngơ, tiếp tục bước .
Nguyễn Tri Chi lập tức chạy lên chắn đường: "Chưa rõ ràng chuyện thì hết."
Lục Phương Hàn xuống cô, đưa tay lau vệt m.á.u khóe miệng và đáp với giọng điệu mỉa mai: "Nói cái gì?"
"Tớ tỏ tình với đó." Nguyễn Tri Chi nghiêm túc : "Đồng ý hẹn hò với tớ , bạn trai tớ nhiều cái lợi lắm đó nha. Tớ che chở , ở trường gì thì ."
Lục Phương Hàn lạnh lùng đáp: "Loại rác rưởi như , chắc não úng nước lắm mới đồng ý ."
Anh vung tay đẩy cô , mạnh đến mức khiến cô lảo đảo. Dường như ở với cô dù chỉ một giây.
...
"Cắt!"
Đạo diễn hô xong, Chu Diệc An đang vẻ mặt lạnh lùng vội vàng vươn tay ôm lấy Tô Trầm Ngư, lập tức đổi sang thái độ gợi đòn: "Tiểu Trầm Ngư, diễn thế nào? Có đau khổ lắm ?"
Tô Trầm Ngư phối hợp, vẻ siêu ấm ức: "Có."
Hai đầy ăn ý. Khi cùng về phía đạo diễn, tức khắc cả hai rén liền.
Bởi vì biểu cảm của đạo diễn trông vẻ gì là hài lòng... Xem đạt …
Chu Diệc An buông Tô Trầm Ngư , cả hai thẳng nghiêm chỉnh. Đạo diễn vẫy tay gọi họ đến. Tô Trầm Ngư liếc Cảnh Điền và Đào Đào, thấy vẻ mặt họ ngập ngừng như điều mà thôi.
"?" Chẳng lẽ diễn tệ lắm ?
Cảnh cô và Chu Diệc An tập dượt vài đó, cô siêu chuyên nghiệp đấy chứ!
"Sao đạo diễn?" Chu Diệc An hỏi thẳng. “Có chỗ nào ạ? Chú cứ , chúng cháu sửa ngay!"
Đạo diễn chỉ màn hình theo dõi: "Hai đứa xem ."
Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An tiến đến màn hình. Đây là đầu tiên Tô Trầm Ngư xem diễn, cảm thấy khá mới lạ.
Ôi...
Sao cái máy chân bổn cung ngắn thế?
Càng xem, Tô Trầm Ngư càng nhíu mày. Không chỉ chân cô ngắn hơn thực tế mà cả đều .
Đạo diễn thấy cô nhăn mặt, cứ tưởng cô nhận vấn đề: "Nói , thấy chỗ nào ?"
Rồi ông thấy Tô Trầm Ngư vô cùng chân thành đáp: "Đạo diễn, máy áp sát quá ạ? Nhìn cứ béo ."
Đạo diễn: "..."
"Hả? À, , thảo nào cứ thấy sai sai." Chu Diệc An đập tay cái bốp. “Đạo diễn, Tiểu Trầm Ngư đúng đấy, em cũng thấy máy gần quá ạ, chân hai đứa ngắn một mẩu luôn. Đây là phim thần tượng học đường mà, nam nữ chính mà thì còn gì là phim thần tượng nữa."
Đạo diễn: "............"
" bảo cô xem tổng thể diễn xuất thế nào chứ soi chân ngắn chân dài!" Đạo diễn đập bàn. “Lục Phương Hàn, một Nguyễn Tri Chi bám lấy dai như đỉa đói, còn đánh vì thế, theo lý ghét cô . thật ghét bản hơn vì nhận ghét Nguyễn Tri Chi đến , tâm lý lúc mâu thuẫn... Nhìn ánh mắt kìa, trợn lồi cả mắt ngoài. Lại còn cái biểu cảm nữa, gồng quá trời gồng! Cái biểu cảm của ghét bỏ, là hận thù mới đúng, như là cô g.i.ế.c cả nhà đó."
Chu Diệc An há hốc mồm, á khẩu lời nào.
Đạo diễn sang Tô Trầm Ngư: "Biểu cảm và ánh mắt của cô thì xử lý hơn Lục Phương Hàn một chút, nhưng lời thoại quá khô khan. Vẻ mặt cô Lục Phương Hàn… dễ thì là chột bất an, khó thì là diễn đại đại cho xong chuồn ... Cô căn bản là nghiêm túc! Đây là đoàn phim, cô thì diễn Nguyễn Tri Chi là công việc của cô! Đã là công việc thì nghiêm túc!"
Bầu khí vốn còn khá nhẹ nhàng bỗng chốc chùng xuống trong tiếng mắng liên hồi của đạo diễn. Ai cũng nín thở dám hé răng nửa lời.
Tô Trầm Ngư chớp chớp mắt vén tay áo lưng đạo diễn bóp vai cho ông : "Đạo diễn, chú bớt giận, giận quá hại đấy ạ."
Đạo diễn cô xoa bóp, cơn giận đang căng như dây đàn lập tức tan biến.
Ông nhận lẽ quá nóng nảy. Đây mới chỉ là cảnh đầu tiên, diễn viên thể hiện như ý là điều bình thường. Lúc cần đạo diễn kiên nhẫn chỉ vấn đề chứ mắng nhiếc.
Đạo diễn đang định lên tiếng thì đúng lúc Tô Trầm Ngư bóp mạnh hơn, ông xuýt xoa một tiếng. Tô Trầm Ngư vội vàng xin : "Cháu đau chú ạ? Để cháu nhẹ tay hơn."
"..." Khuôn mặt già nua của đạo diễn bất giác đỏ lên, vội vàng xua tay bảo cô chỗ .
Mọi chứng kiến cơn giận ngùn ngụt của đạo diễn đang hừng hực cháy lập tức dịu ngay chỉ vài cái bóp vai của Tô Trầm Ngư.
Chu Diệc An lặng lẽ giơ ngón cái lên với cô.
Hai ngay ngắn, lắng đạo diễn giảng giải.