Nữ Phụ Pháo Hôi Kiều Diễm - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:37:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giống như một cách liên lạc đặc biệt chỉ dành riêng cho , thể thấy giọng của lúc nơi, như thể đang ở ngay bên cạnh.
Vẫn một loại cảm giác kỳ lạ nên lời.
Thẩm Tế Sơ : “Cái trả cho , ... ở bên đó lo việc của .”
Cô thử lấy con chip bên trong , nhưng dù dùng cách nào cũng thể tháo , chỉ thể hỏi Hạ Xuyên Dã: “Làm để lấy nó ?”
“Trí não quân dụng tùy chỉnh, chỉ cần gỡ bỏ thì sẽ cách nào, nó sẽ tự động ràng buộc với em cả đời, trừ khi em vứt bỏ luôn cái trí não mà bạn em tặng cho em, nếu thì đừng hòng lấy nó .”
“... Anh điên ?”
Từ chiến trường xa xôi, đàn ông khẽ : “Không điên thì em thể ngoan ngoãn đợi ở C1 chứ?”
“ vẫn luôn việc ở đây.”
“Ừm.” Anh đáp một tiếng nhẹ, đó như vô tình : “Ở C1 ít trường hợp dị năng giả và thường bỏ trốn cùng , nhưng cũng tính là nhiều, kết cục đều thê thảm, em thể lên bảng tin trí não tìm kiếm, những ghi chép hành hình lúc đó, hình phạt ở C1 khác gì phòng giam cầm của C3 lúc , rút m.á.u lóc xương, cưỡng ép tước đoạt dị năng... đều là những hình phạt phổ biến.”
... Não úng nước ? Sao mấy thứ vớ vẩn ?
Thẩm Tế Sơ còn kịp gì thì trong đầu đột nhiên hiện lên lời đùa lúc Nguyễn Chu Vi với cô, thái dương cô giật giật: “... Anh lén chuyện với Nguyễn Chu Vi?”
“Sao thể gọi là lén chứ?” Giọng điệu cà lơ phất phơ pha lẫn chút tức giận: “Sao bàn chuyện bỏ trốn ngay trong nhà ? Em xem, ngu ngốc ?”
TBC
“Bàn chuyện? Từ ngữ của dùng sai đấy, tám chữ còn xong, thậm chí chỉ là một câu đùa, chúng chỉ đùa thôi.”
“ tin em.” Giọng điệu Hạ Xuyên Dã thoải mái: “Nếu tin em, lúc đó về .”
Thẩm Tế Sơ thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, im lặng vài giây, đó chuyển chủ đề: “Bên đó... vẫn chứ?”
“Em đang hỏi hỏi bạn em?”
“A Ny.”
“Không .”
“...” Trẻ con.
Thẩm Tế Sơ hít một thật sâu: “Hỏi thăm một chút cũng chứ.”
Người đàn ông lúc mới khẽ hai tiếng: “ , bạn của em em cũng cần lo lắng, cô thể hiện .”
Thẩm Tế Sơ hai mắt sáng lên: “Thật ?”
Có thể khiến Hạ Xuyên Dã một câu “Thể hiện ” thì chắc chắn là thể hiện .
“Ừm, lừa em.”
“Bị thương ?”
“Không.”
Thẩm Tế Sơ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì .”
“Sao em hỏi thương ?”
Thẩm Tế Sơ hắng giọng: “Nếu mà thương, sẽ còn tâm trạng ở đây pha trò ? A Ny sẽ tự bảo vệ … còn , tin cũng sẽ bảo vệ cho bản , đừng c.h.ế.t thật đấy, nếu … sẽ cho.”
Nói xong, cô ngại ngùng, vội vàng dùng trí não cắt đứt liên lạc.
Cầu mong Hạ Xuyên Dã đừng gì nữa.
Chờ đợi vài phút, trí não bên im lặng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đáng lẽ bận đến khuya thế , cô sớm buồn ngủ, nhưng khi con chip của Hạ Xuyên Dã quấy rầy, Thẩm Tế Sơ giường mãi vẫn ngủ , trằn trọc mãi, cuối cùng đành dậy.
Áp chế trái tim đang đập loạn nhịp, cô cố gắng ép buộc bản bình tĩnh.
Cô cũng tại , khi ngắt liên lạc với Hạ Xuyên Dã, cô thể nào tĩnh tâm .
Thẩm Tế Sơ vô thức chú ý đến chiếc vòng cổ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-phao-hoi-kieu-diem/chuong-85.html.]
Cô quyết định mở gian trong con chip trí não , xem xét một lượt, Hạ Xuyên Dã quả thật lừa cô, gian của con chip trí não diện tích gần gấp 50 so với đây, giống như một nhà kho lớn hơn cả sân vận động.
Thẩm Tế Sơ do dự một chút, đóng gian trí não .
Cô thật sự ngủ , giường một lúc, dậy lấy quyển sổ và sách ở ngoài, sấp giường tiếp tục vẽ các huyệt đạo kinh mạch trong Đông y.
Màn đêm nhanh chóng trôi qua, khi mặt trời sa mạc ló dạng, Thẩm Tế Sơ thu dọn xong, khỏi nhà đến trạm gian việc.
Trên đường , những xung quanh đều đang thì thầm to nhỏ điều gì đó, khi cô ngang qua, cô loáng thoáng vài từ.
“Xuất phát”: “Virus”: “Vô phương cứu chữa”.
Cô đeo khẩu trang và mũ, thẳng đến trạm gian.
Trương Nguyệt Cầm và Cary Thúy đang nướng bánh mì bên trong, thấy cô đến, liền vẫy tay: “Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng và sữa tươi, Tiểu Sơ mau đây!”
Thẩm Tế Sơ quần áo việc, gần ngửi: “Thơm quá, còn mang theo rau củ trồng đến đây, bánh mì kẹp nhé?”
Cary Thúy vỗ tay hào hứng: “Được đấy! Được đấy!”
Cary Thúy đang loay hoay phía , Thẩm Tế Sơ đang rót sữa, Trương Nguyệt Cầm tới hỏi: “Hôm qua cô đến căn cứ y tế ?”
Thẩm Tế Sơ gật đầu: “Vâng.”
“Đi gì ?”
“Đi xem dị năng giả đó.”
“Tình hình thế nào ?”
“Chắc là sắp hồi phục .”
Trương Nguyệt Cầm nhướng mày: “Cô chữa ?”
“Coi như là .”
“Giỏi , mà hôm nay bọn họ xuất phát, mang cô theo ?”
Động tác rót sữa của Thẩm Tế Sơ khựng : “ cũng giúp gì.”
“Cũng đúng, trong trường hợp tình hình vẫn rõ ràng, cô chắc cũng vô ích, nhưng mà lúc nãy một dị năng giả cấp một đến tìm cô, bảo đưa cái cho cô, là việc gấp tìm cô.”
Nói cô lấy từ trong túi một tấm thẻ công tác màu bạc dính máu.
Trên đó khắc dòng chữ “Thẻ thông hành cấp một căn cứ y tế một.”
Vật giống thứ mà thường và dị năng giả cấp thấp thể sở hữu.
Giống như là thứ mà Nguyễn Chu Vi mới .
Thẩm Tế Sơ khó hiểu: “Ai ?”
“.”
Vi Trúc đột ngột xuất hiện bên ngoài cửa sổ trạm gian.
Ánh mắt hai chạm qua khung cửa sổ.
Vết m.á.u cô ít hơn so với dị năng giả lúc trở về, môi nhợt nhạt, trong mắt còn vẻ tự tin kiêu ngạo như , nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, toát khí chất ngạo nghễ từ trong xương cốt.
Vi Trúc vai còn đang vác một đàn ông, tay cũng kéo theo một phụ nữ trẻ tuổi: “ đường gặp đội của C1 xuất phát, Nguyễn Chu Vi bảo đến tìm cô.”
Thẩm Tế Sơ lập tức khỏi trạm gian, tiến lên đỡ đang cô vác : “Sao ?”
Khuôn mặt Vi Trúc còn chút máu, lông mày động đậy: “Thẩm tiểu thư, cầu xin cô, cứu lấy binh sĩ của .”
Thẩm Tế Sơ khi rút kim xong liền bắt mạch cho dị năng giả giường bệnh, một lúc liền khởi động chức năng tự phục hồi của giường bệnh cho dị năng giả nam giường bệnh.
Mở cửa khoang, Vi Trúc đợi bên ngoài, thấy cô liền hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Tế Sơ : “Vết thương cầm máu, mạch tượng cũng định, còn thể cần máy móc và dị năng giả hệ trị liệu chuyên nghiệp kiểm tra.”