Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Nữ Phụ Pháo Hôi Kiều Diễm - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-07-18 14:37:28
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh khom xuống kéo tay cô: “Thôi… Cố gắng hết sức là , mấy dị năng giả bên ngoài cũng nghĩ cách nào, nãy gọi em cũng thật sự em cứu , em đừng tự trách bản .”

“Anh … Ước chừng lát nữa là tỉnh.”

“Hả? À?? Em gì cơ?!!!”

Thẩm Tế Sơ kéo tay đặt lên mạch của dị năng giả : “Tự cảm nhận thử xem?”

Nguyễn Chu Vi: “Cảm nhận cái gì?”

“Mạch đập.”

Thẩm Tế Sơ ngẩng mắt lên, bổ sung thêm một câu: “Bên trong cơ thể , đang dần dần khôi phục.”

“Cái gì cơ? Tiểu mỹ nữ, em thật sự coi là thần , thứ xem.”

Thẩm Tế Sơ hỏi: “Mạch đập, từng qua ?”

“Nghe qua , chẳng ai cũng ? Chỉ là học cách xem thôi.”

“Từ tần suất và quy luật đập của mạch , thể thấy nội thương chí mạng, chỉ là một vết thương ngoài da nghiêm trọng, cộng thêm mất m.á.u quá nhiều, khí huyết đủ dẫn đến hôn mê.”

Nguyễn Chu Vi: “ là, ngoại thương là nghiêm trọng nhất, dị năng cũng chữa .”

Vừa , đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay : “Hay là, em dạy ? Anh tuyệt đối là một học sinh giỏi, em dạy là thể học trăm phần trăm.”

Thẩm Tế Sơ đang nghiêm túc chuyện với , thấy bắt đầu đắn, liền vỗ một cái tay : “Không cần tiêm thuốc trong tay cho nữa, chắc là còn sống, đợi tự khôi phục chút , lát nữa đến hỏi .”

Nguyễn Chu Vi học theo động tác của Thẩm Tế Sơ.

TBC

Ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út đặt ở bên trong cổ tay, cảm nhận vài giây.

Có chút kinh ngạc Thẩm Tế Sơ: “Thật sự.”

“Lừa gì chứ?”

Thẩm Tế Sơ dậy rửa sạch m.á.u tay, tiếp tục : “ sờ thì thấy chắc là vấn đề gì, nhưng cũng chuyên gia về phương diện , thể gọi dị năng giả năng lực đến xem …”

“Những thứ em hiểu cũng thật nhiều, giống như cái gì cũng hiểu.”

Nguyễn Chu Vi cắt ngang lời cô, tủm tỉm : “Lúc bảo em trồng trọt, đúng là lãng phí nhân tài , hơn nữa động tác của em, là động tác chuyên nghiệp, từng học qua căn bản thể nào .”

Động tác lau tay của Thẩm Tế Sơ khựng .

Khoảng thời gian cô đến mạt thế , trong đầu chỉ là tích trữ đồ và sống sót, nhét đầy ắp trong trí não.

Bình thường phần lớn thời gian đều là lười biếng qua ngày, nếu mở miệng nhắc đến chuyện , cô thậm chí còn tưởng mười năm học y khi xuyên sách của là đang mơ.

Ông nội và bố cô ở nhà đều là những lang y nổi tiếng trong huyện, từ nhỏ cô tiếp xúc với nghề y, lên đại học cô càng trực tiếp chọn ngành y, nếu vì thức đêm luận văn xuyên một cách khó hiểu, thì giờ nghiệp đại học, .

Thẩm Tế Sơ hoài niệm cuộc sống đây, mà là dị năng và những thứ như hệ chữa trị trong ngày mạt thế khiến cô cảm thấy giống như một tên hề.

“Tiểu mỹ nữ, chẳng lúc em em là từ trong một ngôi làng nhỏ ? Sao những thứ ?”

Thẩm Tế Sơ : “Ở trong hang đất kín mít, học gì cũng là bình thường, học cũng dị năng, chẳng lẽ đợi đến lúc trở thành phế vật ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-phao-hoi-kieu-diem/chuong-82.html.]

Nguyễn Chu Vi sờ sờ cằm: “Cũng đúng.”

Thẩm Tế Sơ chỉ tách bên cạnh : “Mệt thì nhớ uống , đây.”

“Đừng vội.” Anh gọi cô : “Chẳng lẽ em tin tức của Tần Ny ?”

Thẩm Tế Sơ im tại chỗ: “ còn tưởng .”

“Xem em ngay từ đầu định , cứ chờ câu của đấy chứ gì.”

Thẩm Tế Sơ nhún vai: “ tưởng cho , lát nữa đây là bí mật.”

“Bí mật cái gì, bí mật đều do quyết định, hơn nữa liên quan đến chuyện chiến trường, yên tâm , tuyệt đối bí mật gì ghê gớm , đến nửa tiếng nữa bộ căn cứ đều .”

Nói chuyện vài câu, ngón tay của dị năng giả giường bệnh đột nhiên co giật.

Nguyễn Chu Vi lập tức chú ý tới, lập tức dậy gọi mấy dị năng giả hệ chữa trị , lệnh: “Làm cho nhanh hồi phục.”

Mấy dị năng giả đồng loạt hưng phấn tay.

Vết thương cầm m.á.u khiến bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trăm so với lúc nãy, mấy luồng dị năng chữa trị phóng , tình trạng của dị năng giả giường bệnh đang dần chuyển biến .

Chưa đầy mười phút, dị năng giả lờ mờ tỉnh , mở mắt thấy Nguyễn Chu Vi, kích động suýt chút nữa thì lăn xuống giường.

“Anh Chu! Tuyến đầu! Nhiễm virus nghiêm trọng!”

Giọng run rẩy, sấp mặt đất, cũng thèm dậy, trực tiếp lấy một ống nghiệm từ trong gian trí não của .

Bên trong, chất lỏng hỗn hợp màu đỏ và xanh lá cây ngừng quấn lấy , còn mọc cả lông màu đen, nên dùng từ gì để hình dung, kỳ dị như còn cả lông lá, mà sởn gai ốc.

“Đây là virus mà đội trưởng Hạ bảo mang về!”

Nguyễn Chu Vi đeo găng tay, nhận lấy ống nghiệm, chằm chằm thứ bên trong vài giây: “Còn mấy ngày nữa?”

... , rời ... ít nhất hai ngày , vết thương vẫn thể nào lành , dùng dị năng cũng , còn tưởng thể nào cố đến C1, đường ngất xỉu mấy ...”

Anh đứt quãng, cứ tưởng sẽ càng ngày càng tỉnh táo, ngờ đó thẳng lưng dậy, báo cáo tình hình của quân đội trong thời gian qua cho Nguyễn Chu Vi một cách đấy.

Những dị năng giả khác đều ngoài từ lâu, chỉ còn Thẩm Tế Sơ vẫn ở bên cạnh Nguyễn Chu Vi, đuổi .

Dị năng giả cũng nhiều, tập trung báo cáo.

Mất mười phút, Nguyễn Chu Vi xem xong một thông tin và hình ảnh mà gửi đến, lạnh lùng phân phó: “Cậu dưỡng thương , nghỉ ngơi một chút, một ngày nữa chúng lên đường.”

“Một ngày... đủ ?”

Nguyễn Chu Vi mỉm , ngón tay thon dài vẫn đeo găng tay, ánh mắt cặp kính lóe lên vẻ tự tin: “Loại virus khó đối phó, hai tiếng là dư sức , điều khó đối phó là dị năng trong cơ thể của tất cả dị năng giả.”

Dị năng giả dám hỏi nhiều, như hiểu như rời .

Trong phòng bệnh nhanh chỉ còn Nguyễn Chu Vi và Thẩm Tế Sơ.

Thẩm Tế Sơ cũng đang lo lắng cho , ai ngờ , dáng vẻ lấy lòng mà lắc lư mặt cô: “Thế nào? Vừa trai ? Không mê hoặc ?”

Thẩm Tế Sơ bật : “Phải , trai nhất, ai cũng mê hoặc hết.”

Loading...