Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:25:17
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ơ kìa? Sao cậu chỉ ăn mấy món khác mà không đụng đến hải sản vậy? Là không thích ăn à?"

Rốt cuộc Đường Thiên Thiên cũng quay đầu nhìn qua, Bạch Thúy Thúy đang dào dạt đắc ý thì liền nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện với Đường Thiên Thiên lên tiếng.

"Cô ấy chỉ thích ăn hải sản sau khi đã được tôi lột sạch vỏ."

Bạch Thúy Thúy tròn mắt nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng như tác phẩm nghệ thuật của Diệp Thừa, hắn đang khéo léo tách vỏ cua, lột vỏ tôm, bóc một lượt hết tất cả các loại hải sản rồi xếp ngay ngắn vào đĩa, sau đó đẩy đến trước mặt Đường Thiên Thiên.

Đường Thiên Thiên cười với bạn trai một cái rồi thỏa mãn bắt đầu ăn.

Cuối cùng Diệp Thừa cũng không còn nghiêm mặt nữa, lần đầu tiên Bạch Thúy Thúy nhìn thấy hắn nở nụ cười, bỗng có cảm giác ánh trăng trên bầu trời cũng không sáng bằng.

Nụ cười tỏa sáng kèm theo cưng chiều trong ánh mắt, tất cả đều dành riêng cho Đường Thiên Thiên.

Thua, thua thảm hại! Bạch Thúy Thúy cụp mắt nhanh chóng ăn cho xong, cũng không đợi bạn trai tính tiền mà vội vàng rời đi trước.

Ngược lại Đường Thiên Thiên không hề để ý đến Bạch Thúy Thúy, cô lau tay đứng dậy đi đến phòng vệ sinh nhưng không ngờ lại gặp được cô ta ở trong đó.

"Bạn trai đối với cô thật tốt." Giọng điệu chua lòm này của Bạch Thúy Thúy không giống như đang khen.

"Ừ, cũng khá tốt." Đường Thiên Thiên cứ coi như đó là lời khen.

"Chẳng qua người như anh ta nhất định là rất nhàm chán, dáng vẻ thì lạnh lùng chèn ép người khác.

Cô hẳn là không thể có cơ hội biết được tình yêu oanh oanh liệt liệt có bộ dáng như thế nào, nếu có thể trải qua cô sẽ không bao giờ muốn..."

"Nhưng tính cách bạn trai hiện tại của cô cũng không phải là kiểu phô trương lắm nhỉ?" Đường Thiên Thiên cắt ngang lời nói của cô ta.

Những tâm tư nhỏ vừa nãy của Bạch Thúy Thúy cô đều cảm nhận được, chỉ là không thích so đo cùng cô ta nhưng hiện tại cô ta lại nói như vậy với cô, thật sự rất khó chịu.

"Tôi là đang nói về bạn trai cũ của mình."

Bạch Thúy Thúy liếc xéo Đường Thiên Thiên một cái, dường như sợ cô không tin nên còn chủ động mở ảnh trong điện thoại đưa qua cho cô xem.

"Bạn trai cũ của tôi cũng rất tuấn tú.

Anh ấy rất yêu tôi.

Mỗi ngày ở bên nhau tôi đều có cảm giác được bao bọc trong tình yêu thương.

Cô chưa từng biết được dáng vẻ một người đàn ông mất kiểm soát vì tình yêu là như thế nào có đúng không? Nó thật sự khiến con người ta mê muội đó."

Đường Thiên Thiên vẫy nhẹ tay cho ráo nước, lạnh lùng nói trúng tim đen.

"Sau đó không phải hai người cũng chia tay à?"

Bạch Thúy Thúy nghẹn lời rụt cổ đáp:

"Từng yêu cũng là tốt rồi, nếu không phải sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi thì nhất định bọn tôi sẽ ở bên nhau.

So với cả đời bình bình đạm đạm thì tôi thích cảm giác được như pháo hoa, tuy rằng ngắn ngủi nhưng lại vô cùng oanh liệt rực rỡ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-87.html.]

Đường Thiên Thiên hạ tầm mắt, rút khăn giấy lau khô tay rồi ném vào thùng rác được đặt một bên, cô không muốn nhiều lời với Bạch Thúy Thúy nữa nên nhanh chóng xoay người rời đi.

Mất kiểm soát?

Người như Diệp Thừa làm sao có thể mất kiểm soát được?

Nhưng cô biết Diệp Thừa yêu cô là đủ rồi, cái gì oanh liệt hay không oanh liệt, trên đời này ai xa cách ai mà không thể sống chứ? Ngây thơ.

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa chiếu vào chiếc giường lớn hình tròn trong phòng, bên mép giường rải đầy cánh hoa hồng.

TBC

Giữa giường, bàn tay nhỏ trắng nõn của Đường Thiên Thiên từ dưới chăn vươn ra đặt trên mắt để che bớt ánh nắng, dù đã cố thay đổi vài hướng nhưng cô vẫn cảm thấy chói.

Cánh tay to chắc đang đặt dưới cổ đột nhiên siết chặt lấy vai cô rồi kéo cô vào trong, một bàn tay to lớn vươn ra trước mặt giúp che bớt ánh sáng để cô lại lần nữa chìm vào giấc ngủ bình yên.

Cuối cùng cũng ngủ đủ một giấc no nê, hàng mi thanh mảnh của Đường Thiên Thiên khẽ run, cô dần mở mắt tỉnh dậy.

Cảm giác rõ được có một bàn tay lớn quen thuộc vẫn luôn ôm lấy mình, ngước mắt lên nhìn, Diệp Thừa đã sớm tỉnh dậy.

Thấy cô nhìn qua, đôi mắt vốn đang say đắm nhìn cô lập tức tràn đầy ý cười.

Đường Thiên Thiên bắt lấy tay Diệp Thừa, dịu dàng hỏi:

“Để cho em nằm lên mãi, không đau sao?”

Diệp Thừa mím môi cười, ý vị thâm trường mà nói:

“Không đau bằng em.”

Đường Thiên Thiên: …

Cô vùi mặt, không muốn nhìn tên đầu sỏ gây tội này nữa.

Diệp Thừa cầm một lọn tóc của cô lên rồi chậm rãi quét qua quét lại trên mặt cô, thấy cô không kiên nhẫn mà lay tay mình, hắn cười khẽ ghé vào bên tai cô, giọng điệu đầy trêu chọc:

“Tiểu miên hoa, tối hôm qua ngủ ngon không?”

Đường Thiên Thiên để lộ mặt ra, hướng vào trong lòng n.g.ự.c Diệp Thừa mà dụi dụi cảm thụ hơi ấm từ cơ thể hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại:

Loading...