Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:24:41
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cho em ngủ thêm ba phút nữa thôi.”

Lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa thì cảm giác được lông mi như bị gảy hai lần, bên tai bỗng nhiên có chút ngứa, cô né tránh nhưng trước n.g.ự.c bỗng nhiên bị siết chặt, phía sau lưng lại có một nguồn nhiệt áp tới.

Đường Thiên Thiên lập tức tỉnh ngủ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Diệp Thừa đang nhắm hai mắt nằm sát bên người cô.

Thân thể cô bị ôm chặt đến mức không thể động đậy.

“Hết ba phút rồi, em muốn dậy.”

“Vẫn chưa hết, ngủ thêm nữa đi.”

Diệp Thừa siết chặt vòng tay kéo cô vào người mình, lưng cô liền dính sát vào trước n.g.ự.c hắn.

Đường Thiên Thiên giãy giụa vặn vẹo uốn éo tay chân trong vòng tay hắn, bỗng nhiên cô cảm nhận được một chỗ thần bí nào đó đang chậm rãi nhô lên.

“Tiểu miên hoa, lại cọ lung tung nữa là em phải phụ trách đó.”

Diệp Thừa dán sát bên tai cô mà nói, thanh âm không lớn nhưng lại khiến cô cả kinh đến mức không dám động đậy.

“Em, em không ngủ nữa, em muốn rời giường.”

“Lúc này chịu dậy rồi sao? Lần sau lại ngủ nướng nữa thì sẽ dùng đại chiêu này để hầu hạ em.” Diệp Thừa mỉm cười mà nói.

Đường Thiên Thiên: …

Nam nhân này quả nhiên có độc!

- ???????????????????????????? @????????????????????????????????

Khoảnh khắc gặp được Đường An Tường và Chu Nãi Hinh, hai mắt Đường Thiên Thiên đều trợn tròn.

Đường An Tường khoác lên mình chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, dáng đứng hiên ngang như quân nhân.

Chu Nãi Hinh mặc một bộ sườn xám màu đỏ nâu, mái tóc được làm xoăn kết hợp với kẹp tóc tinh xảo.

Cả hai hoàn toàn khác với phong thái bận rộn trong ngoài như trước đây, ăn diện một chút, cả người đều đặc biệt có khí chất.

Hai vợ chồng cũng chuẩn bị một cốp xe đầy quà tặng, tựa như là đáp lễ lại những thứ lần trước Diệp Thừa mang đến.

Kỳ thật dựa theo ý tưởng của Đường Thiên Thiên thì thời điểm ăn Tết này cô nên toàn tâm toàn ý ở bên cha mẹ, dù cho ở trong căn nhà bốn mươi mét vuông thì chắc chắn những bữa cơm đoàn viên cũng sẽ rất hoà thuận vui vẻ.

Nhưng dường như cha mẹ có ấn tượng không tồi với chú dì Diệp nên Diệp Thừa vừa mở lời mời thì bọn họ lập tức đáp ứng.

“Chú, dì! Vừa nhìn thấy hai người là con đã biết vì sao Thiên Thiên lại xinh như vậy.”

Diệp Thừa vốn chưa từng nói lời khen tặng hay lời khách sáo nhưng hôm nay bỗng nhiên nở nụ cười tươi như hoa, trên đường đến khu biệt thự Hưng Trà cũng liên tục khen ngợi cha mẹ cô hết câu này đến câu khác.

Khen đến mức tiếng cười của bọn họ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Đường Thiên Thiên cúi đầu cong mắt cười nhẹ, cuối cùng cô cũng biết vì sao cha mẹ lại đồng ý đi đến Diệp gia ăn Tết.

Cô vặn một chai nước có ga đưa qua cho Diệp Thừa, nhỏ giọng nói:

“Lời nói trong một tuần cũng chưa chắc nhiều bằng một tiếng vừa rồi có đúng không?”

Diệp Thừa nhéo nhẹ mũi cô, nở nụ cười cưng chiều rồi tiếp nhận chai nước, ngửa đầu trực tiếp uống hết.

Trước căn biệt thự nguy nga, vợ chồng Diệp gia nhiệt tình đón tiếp vợ chồng Đường gia đi vào, một đường cười nói không ngớt.

Dương Chức lôi kéo Chu Nãi Hinh, chân thành mà khen:

“Chu muội muội, vóc người này của em đúng thật là quá tốt, mặc bộ sườn xám này vào người giống như người mẫu trong buổi triển lãm vậy.

Chị cũng có vài bộ sườn xám nhưng mấy năm nay vì béo lên nên không thể mặc được, thật đáng tiếc, có bộ còn chưa mặc lần nào.

Đi thôi, cùng chị lên lầu xem thử nhé?”

TBC

Nhìn hai người thân mật khoác tay nhau lên lầu, Đường Thiên Thiên ngồi khoanh hai chân trên bục cửa sổ, nghiêng người dựa vào lòng Diệp Thừa, nhỏ giọng nói:

“Dì rất thích dẫn người khác đi thử quần áo.

Mỗi lần em đến nhà anh, việc đầu tiên làm chính là đi thử quần áo, ha ha.”

Diệp Thừa cuộn ngón tay búng nhẹ lên trán cô, chậm rãi nói:

“Nguyện vọng duy nhất trong năm mới của mẹ anh chính là có thể gầy đi mười cân.

Thấy người khác có vóc người tốt là mẹ cực kỳ hâm mộ, em thông cảm cho mẹ anh một chút.”

“Thật ra dáng người của dì khá tốt đó, dì chính là không thỏa mãn mà thôi.

Em và mẹ em như vậy thì có hơi gầy.”

Cặp mắt Diệp Thừa rũ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, ghé sát vào tai cô thì thầm:

“Có chỗ… cũng không gầy lắm đâu.”

Mắt hạnh của Đường Thiên Thiên bỗng chốc trợn to, sắc mặt ửng hồng, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, không nặng không nhẹ giáng cho Diệp Thừa một đ.ấ.m rồi lại len lén nhìn hai người đàn ông đang đánh cờ trong phòng khách xem họ có nghe thấy những lời đáng xấu hổ vừa rồi hay không.

Diệp Đào và Đường An Tường đang hết sức tập trung vào ván cờ.

Đường An Tường đã đánh bại quân của Diệp Đào nhưng Diệp Đào không chịu nhận thua, lập tức muốn đấu lại ván khác.

“Diệp lão đệ, năm đó khi còn ở trong quân đội tôi được xem là kỳ thủ nổi danh đấy, đấu liên tiếp với cả một tiểu đội tôi cũng chưa từng thua!”

“Đường lão ca, anh từng tham gia quân ngũ à?” Trong mắt Diệp Đào tràn đầy hâm mộ.

“Từng đi mười năm, cũng từng được chọn vào đại đội đặc chủng nhưng chẳng qua sau lại bởi vì nấu ăn quá ngon mà bị điều đến ban hậu cần.”

“Đường lão ca, đời này chuyện mà tôi hối hận nhất chính là nghe theo lời lão gia tử kế thừa công ty, không thể tham gia quân ngũ, nhưng tôi thật sự bội phục quân nhân!”

Nháy mắt Đường An Tường lập tức ngồi thẳng lưng, lấy điện thoại ra tìm một bức ảnh rồi đưa qua cho Diệp Đào xem.

“Đây là ảnh chụp đại đội chúng tôi lúc diễn tập, đây là trang phục của bộ đội đặc chủng, nhìn thử xem khi đó tôi soái thế nào.

Còn đây là ban hậu cần…”

Bốn vị cha mẹ chia thành hai đôi, trò chuyện cực kỳ náo nhiệt.

Đường Thiên Thiên ngửa đầu về phía sau, Diệp Thừa cũng cụp mắt nhìn xuống, cô cong môi cười nói:

“Cha mẹ anh thật tốt.”

“Anh có tốt không?” Hắn cúi đầu ghé sát vào mặt cô.

Cô nâng hàm dưới lên, dễ dàng dán lên môi Diệp Thừa, lần đầu tiên chủ động vươn đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ hàm trên của hắn một chút rồi buông ra.

Diệp Thừa mở to hai mắt, hô hấp có chút không ổn định, nhìn cô chằm chằm rồi thấp giọng nói:

“Tiểu miên hoa, hành động này của em rất nguy hiểm đó.”

Cục bông trong lòng n.g.ự.c hắn cười đầy ranh mãnh.

“Chính là vì ở đây nên em mới dám đó, anh dám làm trò trước mặt bọn họ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-85.html.]

“Bọn họ không nhìn đâu.”

Tiếng nói vừa dứt, mặt cô bỗng nhiên bị hai tay Diệp Thừa giữ chặt, ngay sau đó là một trận mút mát mưa rền gió dữ khiến hô hấp của cô bị đảo loạn.

Đến khi nụ hôn say đắm giữa hai người kết thúc, cô ngẩng đầu lên với hai gò má ửng đỏ, chợt phát hiện trên bàn cơm đối diện có bốn người đang ngồi chỉnh chỉnh tề tề.

Hai người cùng bốn vị trưởng bối đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Vừa rồi không phải mọi người còn đang nói chuyện rất sôi nổi sao? Khi nào thì lại đây? Đây là nhìn thấy bọn họ hôn môi nhau rồi à?

Bốn vị trưởng bối: … Là do hai đứa thân mật lâu quá, năm lần bảy lượt gọi đến ăn cơm đều không nghe thấy.

Diệp Thừa - Đường Thiên Thiên: … Hủy diệt đi.

Bốn vị trưởng bối: “Tranh thủ thời gian cho hai đứa đính hôn đi, ngày lễ tình nhân được đấy, chọn ngày đó đi.”

Diệp Thừa - Đường Thiên Thiên: … Không ai hỏi ý kiến của bọn con sao?

- ???????????????????????????? @????????????????????????????????

Thừa dịp nghỉ Tết dài ngày nên Diệp Thừa và Đường Thiên Thiên lựa chọn đi du lịch ở một thành phố ven biển.

Nơi này có khí hậu tương tự Giang Thành, ẩm ướt oi bức nhưng nhiệt độ ngoài trời vào mùa đông không cao, so với băng tuyết phủ khắp trời đất ở Bắc Thành thì nơi này quả thực ấm áp hợp lòng người.

Đường Thiên Thiên vui vẻ nhất chính là vì không cần phải nhọc lòng vì bất cứ chuyện gì, toàn bộ hành trình cái gì cũng không cần phải xen vào, chỉ cần nắm c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông bên cạnh, hắn có thể cho cô vô số bất ngờ.

Hai người xuống máy bay liền đi thẳng ra cảng biển, ngồi ca nô trên biển thưởng thức cảnh mặt trời lặn, không bao lâu sau liền lên đến đảo.

Đến lúc nhận phòng khách sạn, Đường Thiên Thiên phát hiện Diệp Thừa chỉ đặt duy nhất một phòng.

“Là phòng xép.”

Diệp Thừa dắt tay cô vào phòng, được ngắm cảnh biển qua cửa sổ sát đất thật khiến người ta vui vẻ thoải mái.

“Phòng xép không phải cũng chỉ có một giường thôi sao?” Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn như đang kháng nghị.

“Vậy anh ngủ ở sô pha.” Diệp Thừa cất gọn hành lý, đem lời kháng nghị của cô hóa thành vô hình.

Đường Thiên Thiên lấy quần áo đi đến phòng thay đồ thì phát hiện phòng này không có cửa.

Lại đi đến phòng vệ sinh, phát hiện phòng vệ sinh là dạng kính mờ.

Cô tức giận đẩy Diệp Thừa ra khỏi phòng, bắt hắn tự làm tự chịu đứng ngoài cửa mà chờ.

“Anh sẽ nhắm mắt lại, không nhìn đâu.” Diệp Thừa chống tay lên cửa, không muốn bị nhốt bên ngoài.

“Em không tin là anh không nhìn.” Đường Thiên Thiên kiên trì không cho hắn tiến vào.

“Ơ kìa? Là Lê Thiên Thiên đúng không?”

Một giọng nói dò hỏi vang lên từ phía sau Diệp Thừa, đối phương gọi tên cũ của cô bằng giọng phổ thông Giang Thành.

Đường Thiên Thiên cẩn thận nhìn lại, cô gái trước mắt trông rất quen nhưng cô lại nghĩ không ra tên.

“Bạn học cũ, tôi là Bạch Yên Nhiên đây.”

Đường Thiên Thiên chớp chớp mắt, trong đầu dường như không hề có bất kỳ ký ức nào về cái tên này.

Cô gái kia sau đó cũng nghĩ ra gì đó, xấu hổ mà nói:

“À, hiện tại tên tôi là Bạch Yên Nhiên nhưng thời tiểu học thì gọi là Bạch Thúy Thúy.”

“À, Thúy Thúy.”

Vừa nói như vậy cô liền nhớ ra đây là bạn học tiểu học của mình, người này khi đó rất thích ganh đua với cô.

Cô ta sẽ so sánh thứ hạng học tập với cô, so sánh tiền tiêu vặt, so sánh thư tình thu được nhiều ít.

Chỉ cần là thứ có thể so sánh được, cô ta nhất định sẽ so.

Thật không ngờ rằng lại gặp lại nhau ở đây

“Tôi cũng đã sửa tên, hiện tại tên tôi là Đường Thiên Thiên.”

“Mọi người là sửa tên, còn cô sao lại sửa cả họ vậy?” Bạch Thúy Thúy khó hiểu mà hỏi.

Người đàn ông đứng bên cạnh chạm chạm vào cánh tay cô ta ý bảo cô ta đừng hỏi loạn nữa.

Ánh mắt Bạch Thúy Thúy thỉnh thoảng sẽ dừng lại trên người đàn ông cực phẩm đang đứng ở cửa, trên thực tế là cô ta bị thu hút bởi soái ca này, từ đó mới nhận ra bạn tiểu học của mình.

Ánh mắt của cô ta quá lộ liễu, bạn trai đứng ngay bên người mà còn trắng trợn táo bạo như vậy, Đường Thiên Thiên rất khó chịu vì cảm giác như bạn trai mình đang bị một con sói cái nhìn chằm chằm.

Hơn nữa cô cũng không quá thích Bạch Thúy Thúy, thời tiểu học hai người cũng không chơi cùng nhau, trưởng thành càng không thể.

Cô cười khách sáo uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của Bạch Thúy Thúy, một tay túm lấy Diệp Thừa kéo vào trong rồi nặng nề đóng cửa lại.

Không tốn chút sức lực nào đã thành công vào được cửa, Diệp Thừa thấp giọng cười nhạt.

“Sợ anh bị nữ yêu tinh bắt đi à?”

Cô nhéo mặt Diệp Thừa một cái, tức giận nói:

“Nhắm mắt lại, em muốn thay quần áo.”

Sau khi thay xong quần áo, hai người tay nắm tay đi dọc theo bờ biển đón ánh chiều tà.

Lúc này đột nhiên có một con gián đen to bằng ngón tay cái bay vụt qua, chuẩn xác đáp ngay xuống giày của Diệp Thừa.

Cả người hắn đều cứng đờ, đồng tử dần dần giãn ra, bàn tay đang nắm lấy tay Đường Thiên Thiên khẽ run, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Cô nhanh chóng phát hiện thấy sự khác thường của Diệp Thừa, vừa lúc cúi đầu xuống thì mắt đối mắt cùng con gián kia, nó lại lập tức vẫy cánh bay đi hướng khác.

“Đây có phải là loài gián phương Nam thường được nói đến không?”

*Ở các tỉnh phía Nam như Sơn Đông, Tứ Xuyên, Vân Nam có nhiều trang trại nuôi gián.

Loài côn trùng giàu protein này được chế biến và sử dụng làm thức ăn gia súc, các sản phẩm thuốc khác nhau và cũng là nguồn cung cấp thực phẩm cho các nhà hàng địa phương.

(một số món nổi tiếng là gián chiên giòn, gián sấy khô, sushi gián và gián sốt cay.) Cre: GG.

Đường Thiên Thiên thầm nhịn cười, vậy mà cũng có thứ khiến Diệp Thừa phải sợ hãi.

Cô gật gật đầu, khó có khi thấy được bộ dáng hắn bị dọa đến như vậy, tròng mắt đen nhánh xoay chuyển, đột nhiên hô to một tiếng.

“A! Phía sau em còn một con nữa!”

Đường Thiên Thiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cô rồi đem cô xoay người thay đổi phương hướng.

“Nó bay đi chưa? Bay rồi đúng không?” Diệp Thừa nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là bản thân rất sợ hãi nhưng việc đầu tiên làm là đem cô bảo vệ trong lòng.

Khi nguy hiểm ập đến, Diệp Thừa sẵn sàng vì cô mà quên mình, bảo vệ cô chu toàn, đây chính là người mà cô có thể yên tâm phó thác cả đời..

 

 

 

Loading...