Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:23:26
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Lý Trác Mỹ cứng lại nhưng cũng chỉ có thể hòa hoãn mà nói tiếp:

“À thì, ta nhận được thư từ luật sư của con, Lê Uyên không hiểu chuyện, con đừng kiện con bé có được không?”

“Cô ta không hiểu chuyện, bà cũng không hiểu sự tình?”

Bị lời nói của Lê Thiên Thiên làm cho nghẹn, Lý Trác Mỹ hít sâu hai lần, như cũ nhẫn nại nói:

“Được rồi, khiến ba con tức giận rồi nằm viện là do chúng ta không đúng.

Nếu không thì như vậy đi, tiền viện phí ta sẽ trả, lại đưa thêm cho con mười vạn để mua ít thuốc bổ cho ông ấy, con xem như vậy có được không?”

“Không cần.

Khi tôi gửi lá thư luật sư đầu tiên cho bà, lẽ ra bà nên hiểu rõ tôi có ý tứ gì, nhưng bà lại không làm gì cả.” Lê Thiên Thiên lạnh lùng đáp lại.

Lý Trác Mỹ đương nhiên biết, Lê Thiên Thiên là muốn Lê Uyên an phận, đừng đến dây dưa gì nữa.

Bà ta cũng tự trách mình ngớ ngẩn, đáng lẽ nên nhốt Lê Uyên trong nhà, nếu vậy sẽ không đến mức để đồ ngu xuẩn kia vay nợ online hơn mười mấy vạn!

“Không thì như vậy đi, 500 vạn kia ta chỉ lấy một nửa, ta cũng lập tức đặt vé máy bay, ngày mai liền cùng con đi giải trừ quan hệ nhận nuôi, chuyển hộ khẩu.

Con đừng kiện Lê Uyên nữa được không?”

“Không được, Lê Uyên nhất định phải bị kiện.”

Rốt cuộc Lý Trác Mỹ không kìm được cơn giận nữa, bà ta bị dáng vẻ dầu muối không ăn này của Lê Thiên Thiên chọc giận đến mức lộ ra nguyên hình.

“Vậy chẳng lẽ mày muốn đổi ý? 500 vạn kia mày không muốn cho dù chỉ một xu có đúng không? Mày thật giỏi tính toán.

Mặt ngoài nhìn như là trả nhân tình, đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, ra vẻ cao thượng nhưng thực tế thì sao? Còn không phải bắt lấy chuyện kiện cáo của Lê Uyên để đòi tiền trở về? Danh lợi đều là của mày! Lê Thiên Thiên, mày đúng là giỏi thật!”

Lê Thiên Thiên trầm mặc một lúc lâu, lần nữa lên tiếng thì giọng hơi trầm xuống, lộ ra tuyệt vọng và lãnh đạm.

“Tôi niệm tình các người từng dưỡng dục tôi, không muốn phải thấy các người sa sút nhưng trong mắt các người, vĩnh viễn không có tình người ấm lạnh, luôn cảm thấy khắp thiên hạ đều đang tính kế các người có đúng không?”

Lý Trác Mỹ vẫn đang nổi nóng, vẫn không lựa lời mà nói, trong lòng có gì đều nói thẳng ra.

“Mày cùng đôi cha mẹ nghèo hèn kia của mày giống hệt nhau, cái gì mà tình người ấm lạnh? Đều là lý do thoái thác do mấy người có đầu óc không tốt nghĩ ra!”

Lê Thiên Thiên thở dài, cảm thấy dường như Lý Trác Mỹ nghe không hiểu những lời cô nói nên trực tiếp nói thẳng.

“500 vạn dù có cho hay không, vốn dĩ cũng không ảnh hưởng đến chuyện giải trừ quan hệ giữa chúng ta, chẳng qua đó là cái gọi là đầu óc không tốt trong miệng bà mà thôi.

Hiện tại một xu tôi cũng sẽ không cho bà, chúng ta cũng gặp lại nhau tại toà án đi.”

“Lê Thiên Thiên! Mày! Nếu mày làm như vậy, cha mẹ Diệp Thừa sẽ nghĩ như thế nào? Mày kiện cha mẹ từng nuôi dưỡng mày hai mươi năm ra toà, cha mẹ chồng tương lai của mày sẽ còn muốn đứa con dâu như mày sao?”

“Nếu là cha mẹ chồng nhà người khác tôi thật đúng là không dám bảo đảm, nhưng cha mẹ chồng tương lai của tôi, nói không chừng sẽ còn giúp tôi khởi tố bà, thuận tiện phá đổ Lê gia các người!” Lê Thiên Thiên cười lạnh nói.

Lúc này Lý Trác Mỹ thật sự luống cuống, sao vào thời khắc mấu chốt lại mất bình tĩnh làm hỏng việc như vậy chứ? Nếu bà ta bị mang tiếng là đối xử gay gắt, phá hoại thanh danh của con gái nuôi thì danh tiếng của Lê gia sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, Lê Uyên làm sao có thể kết hôn?

Bà ta ngã ngồi xuống ghế, lần này thật sự nhận rõ hiện thực, không chỉ không dỗ được Lê Thiên Thiên mà hiện tại còn hoàn toàn đắc tội với cô.

“Thiên Thiên, Thiên Thiên, con đừng cúp điện thoại, là mẹ sai rồi…”

“Bà không phải mẹ tôi!”

“… Là ta sai rồi, như vậy đi, 500 vạn kia ta từ bỏ, ngày mai ta sẽ cùng con đi làm thủ tục, tiền viện phí của cha con ta sẽ trả, lại đưa thêm cho con năm mươi vạn, con rút đơn kiện lại có được không?”

“Một trăm vạn! Hơn nữa tôi sẽ không đưa chứng cứ cho các người, nếu Lê Uyên còn dám đến nhà chúng tôi làm loạn thì tôi sẽ tiếp tục khởi tố cô ta.

Ngày mai cha tôi xuất viện, tôi không có nhiều thời gian cho bà đâu, nếu sáng mai tôi không nhìn thấy bà thì thứ bà nhận được chính là giấy triệu tập của tòa án.”

Lý Trác Mỹ nhắm mắt nghiến chặt răng, không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nói đồng ý.

Kết thúc cuộc gọi, Lê Thiên Thiên đứng trước cửa sổ chung cư một lúc lâu để trấn định lại tâm tình phiền muộn do Lý Trác Mỹ gây ra.

Hiện tại 500 vạn đối với bà ta mà nói như muối bỏ biển, nhất định toàn bộ hy vọng của bà ta đều đặt vào cuộc liên hôn của Lê Uyên, bà ta là đang bỏ đồng tiền nhỏ để bắt được số tiền lớn.

May mắn, ngày mai cô sẽ thoát khỏi Lê gia, không cần phải trở thành công cụ liên hôn của nhà bọn họ.

Vừa nghĩ như thế, Lê Thiên Thiên liền cảm thấy hẳn là nên chúc mừng vì may mắn của bản thân một chút.

Cô đi vào phòng bếp lấy ngẫu nhiên một phần nguyên liệu nấu ăn do Diệp Thừa đã chuẩn bị ra.

Là thăn bò ướp tiêu đen cùng với mỳ ý, nếu đã vậy thì chẳng phải nên khui thêm một chai rượu sao?

Vui vẻ chuẩn bị tốt mọi thứ, ngay lúc đang cho đá vào ly thì Diệp Thừa gọi video đến.

Đã xuống máy bay rồi sao?

Cô lập tức bấm nhận cuộc gọi, quên mất trong tay mình vẫn đang cầm một chai vang đỏ.

Khuôn mặt tuấn tú không góc c.h.ế.t của Diệp Thừa xuất hiện trên màn hình, hắn híp mắt nhìn chai rượu trong tay cô, hỏi:

“Tiểu miên hoa, em là đang ăn mừng ngày đầu tiên anh rời đi đúng không?”

Lê Thiên Thiên:?

“Không có, em chỉ định ăn bữa cơm mà thôi.” Cô quay màn hình về phía thăn bò và mỳ ý trên bàn.

“Đồ ăn mà anh chuẩn bị vừa ngon lại vừa tiện, em chỉ cần nấu qua một chút là được, bạn trai em thật tuyệt!”

Diệp Thừa được khen ngợi cũng chỉ gật nhẹ đầu.

“Bây giờ mới biết bạn trai em rất tuyệt à?”

“Anh vẫn còn giận vì chuyện của Hạ Siêu Viêm à? Em cũng chỉ là theo đuổi thần tượng mà thôi, nếu không thì em thoát fan nha.”

“Em muốn thoát fan?” Diệp Thừa nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên.

Màn hình bị dời sang hướng khác, khuôn mặt Hạ Siêu Viêm bỗng nhiên xuất hiện, như là bị ép buộc, cậu ấy vẫy tay chào hỏi với cô.

Lê Thiên Thiên:!

Cô vừa mới nói muốn thoát fan có đúng không?

Aaaa! Diệp Thừa quả thực không phải người mà!

“À thì Hạ Siêu Viêm này… những lời vừa nãy của tôi chỉ là để dỗ bạn trai một chút mà thôi, cậu đừng cho là thật, tôi thật sự là fan của cậu đó!”

“Dỗ anh?” Khuôn mặt Diệp Thừa lại xuất hiện, âm trầm hỏi.

Hạ Siêu Viêm ước chừng khoảng hai mươi tuổi, có thể là đang để mặt mộc nên thoạt nhìn không còn tinh xảo như trên TV, ở cạnh mặt Diệp Thừa thế nhưng còn thoáng có điểm thua kém.

Cậu ấy chắp tay trước ngực, buồn bã mà nói, giọng điệu hơi trẻ con.

“Mỹ nữ, tôi khẩn cầu chị mau thoát fan đi.

Bạn trai chị một đường tra tấn tôi, dùng đại ngôn sản phẩm mới của Diệp thị để dụ hoặc, muốn tôi đưa ra các loại chữ ký, ảnh chụp, vé vào xem hòa nhạc, chưa hết, lại còn bắt tôi quay video chúc mừng sinh nhật chị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-80.html.]

Anh ấy muốn tôi quay tám mươi lần! Là tám mươi đó! Điên thật rồi sao? Từ sinh nhật 24 tuổi mãi cho đến sinh nhật 104 tuổi của chị, tất cả đều phải quay video chúc mừng.

Một đường này tôi không ngủ cũng chỉ mới quay được hai mươi lần, tôi thật sự bị tra tấn đến điên rồi, chị mau thoát fan đi, cầu xin chị đó.”

Lê Thiên Thiên: …

Chỉ sợ cô là trường hợp duy nhất bị thần tượng khẩn cầu mau chóng thoát fan?

Bên cạnh hình như là nhân viên công tác của Hạ Siêu Viêm, cười nịnh nọt nói:

“Mỹ nữ, cô không cần nghe cậu ấy nói lung tung đâu.

Có thể được bạn gái của Diệp tổng ưu ái là phúc phận của cậu ấy.

Chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với Diệp thị đẩy mạnh tuyên truyền để quảng bá cho sản phẩm mới của công ty.

Mong Diệp tổng cứ yên tâm.

Hôm nào chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhé.”

“À được.” Lê Thiên Thiên lễ phép mà cười cười.

Thật đúng là sức mạnh của tư bản.

Màn hình lại chuyển về khuôn mặt của Diệp Thừa, dường như hai nhóm người đã tách ra hai hướng khác nhau.

Hắn lên xe thương vụ, cởi nón xuống, ngón tay luồn qua mái tóc sửa sang lại kiểu tóc đã bị làm rối, tùy ý hất tóc vài lần, vẫn soái khí bức người như cũ.

Diệp Thừa ngồi dựa vào lưng ghế, có vẻ như cả quãng đường bay hắn cũng không ngủ, cặp mắt sắp mở không nổi nữa.

“Hài lòng không? Còn cần anh giúp em lấy thêm gì nữa không?”

TBC

Lê Thiên Thiên lại gần màn hình hôn lên camera điện thoại một cái, cười ngọt nói:

“Cảm ơn anh, nhưng đừng bắt cậu ấy quay video chúc mừng sinh nhật cho em nữa.”

“Được.

Chẳng qua, em cảm ơn ai?” Diệp Thừa cong môi cười.

Lê Thiên Thiên trợn tròn mắt nhưng vẫn đáp lại một câu ngọt ngào như Diệp Thừa mong đợi.

“Cảm ơn bảo bối.”

Bữa sáng và bữa trưa gộp chung thành một.

Ăn xong cũng đã 11 giờ, Lê Thiên Thiên lại lấy thêm một hộp nguyên liệu khác mà Diệp Thừa chuẩn bị ra, sau khi nấu xong thì cho vào hộp giữ nhiệt để mang đến bệnh viện cho cha mẹ ăn.

Cô nhớ gần đây mẹ cô hay bị đau vai gáy, ở văn phòng cô cũng có máy mát xa vai gáy nên liền thuận đường ghé qua công ty lấy rồi mới đến bệnh viện.

Mới vừa vào công ty lại nhận được cuộc gọi video từ Diệp Thừa.

Dường như hắn vừa bị đánh thức, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, hắn vẫn ngồi dựa trên ghế, hơi rũ mắt nhìn cô.

“Sao em lại đến công ty? Không đến bệnh viện à?”

“Em đến để lấy chút đồ.

Anh là không ngủ được hay là do trên xe ồn? Sao mới được một tiếng đã tỉnh rồi?”

“Không phải em nói muốn anh cách một tiếng phải gọi video cho em à? Vậy nên anh đã đặt đồng hồ báo thức.” Diệp Thừa xoa xoa đôi mắt.

Lê Thiên Thiên: …

“Em nói cách một tiếng, đó là lời hứa hẹn, ý tứ chính là anh gọi cho em nhiều một chút, đây là một loại thủ pháp khoa trương, anh hiểu không?”

“Không hiểu.

Nói cách một tiếng thì chính là một tiếng, chậm một phút cũng không được” Diệp Thừa còn chưa tỉnh ngủ nên nói chuyện chầm chậm, có chút đáng yêu.

Cô hoàn toàn phục rồi! Respect!

Lê Thiên Thiên đứng ở đại sảnh tầng một, vì tránh cho tín hiệu cuộc gọi video bị nhiễu nên cô chậm chạp không vào thang máy.

Bên cạnh có vài đồng nghiệp cũng đang chờ thang máy, cứ thế mà vô tình nghe được đối thoại hằng ngày ấu trĩ giữa tiểu Diệp tổng uy danh hiển hách và bạn gái.

Tiểu miên hoa: “Vậy sửa lại, đổi thành cách tám tiếng gọi video một lần có được không?”

Quả cam lớn: “Không được! Tám tiếng quá lâu! Em không nhớ anh à?”

Tiểu miên hoa: “Vậy chúng ta thỏa thuận lại, lúc ngủ không gọi video, ban ngày cách bốn tiếng gọi video một lần.”

Quả cam lớn: “Không được, cách một tiếng.”

Tiểu miên hoa: “Lỡ như anh có bữa tiệc cần tham gia hoặc là muốn bàn chuyện công việc thì sao?”

Quả cam lớn: “Một giờ là đủ rồi!”

Các đồng nghiệp được cho ăn cẩu lương no nê, sống không còn gì luyến tiếc mà bước vào thang máy, hình tượng tiểu Diệp tổng trầm mặc quạnh quẽ trong lòng bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Rốt cuộc Lê Thiên Thiên vẫn là thỏa hiệp, bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất.

Vừa vào văn phòng liền nghe thấy Triệu Tương đang nói chuyện bát quái.

“Tuyệt đối không sai, đồng nghiệp ở phòng tuyên truyền nói cho tôi biết, Hạ Siêu Viêm chính là người phát ngôn của sản phẩm mới lần này.”

“Cuối cùng thì phòng tuyên truyền cũng đuổi kịp trào lưu rồi.

Hiện tại Hạ Siêu Viêm cực kỳ nổi tiếng đó!” Đồng nghiệp khác phụ họa.

Triệu Tương: “Bên phòng tuyên truyền còn nói người phát ngôn lần này không phải do bọn họ chọn mà là do đích thân tiểu Diệp tổng chỉ định.”

Mọi người kinh ngạc: “Tiểu Diệp tổng cũng theo đuổi thần tượng à? Mọi người nói thử xem, sẽ không phải là Lê Thiên Thiên là fan của Hạ Siêu Viêm chứ?”

“Tiểu Diệp tổng sẽ không lãng mạn như vậy chứ?”

Không chỉ có lãng mạn mà còn vô cùng dính người, Lê Thiên Thiên thầm than trong lòng.

Là nhân vật trung tâm trong câu chuyện bát quái, cô lặng lẽ đi đến vị trí của mình cầm lấy máy mát xa, không muốn bị bọn họ tra hỏi nên liền chạy một mạch ra khỏi văn phòng trước khi bị phát hiện.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô liền âm thầm đổi ghi chú của Diệp Thừa thành: Tiểu yêu tinh dính người.

 

Loading...