Nữ Phụ Hào Môn - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:22:14
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Thừa sải bước dài đi đến bên cạnh rồi dắt tay cô đi ngang qua khu văn phòng, vào thang máy đi xuống tầng trệt.
Lê Thiên Thiên để ý thấy mỗi nơi cô đi qua đều vắng lặng không một bóng người, ngay cả nhân viên trước quầy lễ tân cũng không thấy đâu, tất cả yên tĩnh tựa như trong cả tòa nhà không còn ai.
Một đường theo chân Diệp Thừa đi qua hành lang dài bằng kính ở sảnh phía tây, hành lang này dẫn đến tòa hội trường lớn phía sau tòa nhà.
Chỗ này cô đã từng đến một lần, rất hoành tráng, cao ba tầng lầu, toàn trần lắp kính pha lê, tất cả thiết bị bên trong đều tự động hoá, sức chứa hơn một ngàn người, là tòa kiến trúc nổi tiếng của tổng bộ Diệp thị.
Hội trường này chỉ được sử dụng cho những dịp đặc biệt hoặc vào dịp họp thường niên cuối năm.
Lê Thiên Thiên không rõ Diệp Thừa dẫn cô đến nơi này để làm gì?
“Không phải anh nói dẫn em đi ăn bánh kem à?” Cô còn đang nhớ thương bánh kem dâu tây mà Diệp Thừa nhắc đến.
“Bánh kem ở chỗ này.”
Diệp Thừa vừa dứt lời thì cửa hội trường được mở ra, không phải sáng rọi rực rỡ như trong ấn tượng của cô mà là một mảng đen nhánh.
Bốn phía tường kính và trần nhà dường như đã được che lại bằng tấm che nắng tự động, sau khi cô tiến vào thì Diệp Thừa cũng thuận tay đóng cánh cửa phía sau lại.
Lê Thiên Thiên chưa kịp thích ứng với bóng tối nên tay cô quơ loạn cố bắt lấy tay của Diệp Thừa nhưng không được, sau một lúc hoảng hốt thì cô bỗng thấy được phía trước có đốm sáng nhỏ.
Sau đó từng đốm từng đốm sáng dần lên không theo quy luật mãi đến khi tạo thành một mảnh ngân hà.
“Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~”
Giọng hát trầm ấm quen thuộc vang lên khiến Lê Thiên Thiên cảm thấy an lòng.
Có thể hát lạc điệu bài chúc mừng sinh nhật, ngoại trừ Diệp Thừa ngũ âm không đầy đủ thì không ai có thể lợi hại như vậy.
Từ phía sau dải ngân hà, Diệp Thừa chậm rãi đẩy một chiếc bánh kem dâu tây sáu tầng tiến về phía cô, những ngọn nến trên chiếc bánh như đang nhảy múa trong mắt hắn.
Có lẽ là giọng hát của Diệp Thừa thật sự không hay lắm nên từng tiếng cười khẽ cứ truyền đến từ trong đám đông đang tạo thành dải ngân hà ở phía sau.
Cũng không biết ai đã khơi mào, không ít người đều cất tiếng cùng hắn hát xong một câu cuối cùng.
Rốt cuộc cũng hát ra một bài chúc mừng sinh nhật với giai điệu bình thường.
Diệp Thừa vốn là người có tâm lý vững vàng nên hắn hoàn toàn xem nhẹ trận quấy nhiễu này, thấp giọng nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Tiểu miên hoa, sinh nhật vui vẻ.”
Lê Thiên Thiên cảm động đến mức lấy tay che miệng, Diệp Thừa vậy mà đã giấu cô chuẩn bị sự bất ngờ này.
“Lại đây thổi nến đi.”
Lê Thiên Thiên chậm rãi bước về phía trước, ánh lửa trên mấy ngọn nến lay động trong con ngươi ngập nước của cô.
Cô nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện, một giọt nước mắt lăn dài trên má rồi biến mất trong bóng tối.
Hai người cùng nhau thổi tắt nến, cũng may là thổi xong chúng không cháy lại, cô suýt chút nữa đã hết hơi.
Mọi người đồng thanh hô to một câu “Chúc mừng sinh nhật”, tấm che nắng trên trần dần mở ra, đèn trong hội trường cũng dần sáng lên.
Lúc này Lê Thiên Thiên mới nhận ra có hàng trăm người đang đứng ở đây, dường như toàn bộ nhân viên đều tụ hội lại.
“Cảm ơn mọi người.
Tôi chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ, thật không ngờ rằng tiệc sinh nhật đầu tiên của mình lại nhận được nhiều lời chúc như vậy, thật sự cảm ơn rất nhiều.” Giọng cô nghẹn ngào.
Lê Thiên Thiên lại quay sang nhìn Diệp Thừa đang ôn nhu nhìn cô, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn anh đã giúp em tổ chức bữa tiệc sinh nhật này, thật sự rất bất ngờ.”
Cô cắt cho mình và Diệp Thừa mỗi người một miếng bánh kem rồi chuyển d.a.o cho Doãn Hoằng đang đứng gần cô nhất.
Mấy chiếc bánh kem lớn khác cùng với cao lương mỹ vị buffet cũng lần lượt được đưa vào, mọi người reo hò lên rồi bắt đầu đi chọn món.
Hội trường nhất thời trở nên hỗn loạn nên Diệp Thừa lôi kéo Lê Thiên Thiên ra hành lang bên ngoài.
Hai người cùng ngồi xuống chiếc ghế dài lắng nghe tiếng người bên trong hội trường, trong tĩnh có động, yên tĩnh lại không cô độc.
“Vốn dĩ là còn một điều bất ngờ khác nữa nhưng lại bị em vạch trần mất rồi.”
Diệp Thừa lấy điện thoại mở một danh sách ra cho cô xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-77.html.]
“Đây là bảng giá các thiết bị yoga mà bên đại lý bọn họ đưa ra, em nhìn xem có vừa lòng không?”
Lê Thiên Thiên nhìn thoáng qua, vậy mà còn thấp hơn 30% so với giá cả lý tưởng mà cô tính đến, dường như là giá gốc không có lợi nhuận.
Cô bày ra vẻ mặt không hài lòng lắm, dùng nĩa đ.â.m vào dâu tây trên miếng bánh, chua chua mà nói:
“Anh dùng sắc đẹp đổi lấy à?”
“Anh đi bàn chuyện giá cả một cách đứng đắn.” Diệp Thừa một trái một phải bóp lấy mặt cô.
Lê Thiên Thiên bất ngờ đút quả dâu tây vào miệng hắn, nở nụ cười xinh đẹp rồi nói:
TBC
“Em chỉ đùa một chút mà thôi.”
Diệp Thừa biết đây là quả dâu duy nhất trên miếng bánh kem của Lê Thiên Thiên, đối với một người tham ăn có thâm niên như cô mà nói thì chính là dù Thiên Vương lão tử có đến cũng không thể bỏ qua.
Cô nhìn chăm chú vào mắt hắn, nghiêm túc mà nói như đang tuyên thệ một lời thiêng liêng nào đó.
“Diệp Thừa, em không rành nói lời ngon tiếng ngọt, càng không biết biểu đạt tình cảm với người em yêu.
Nhưng từ giờ trở đi, miếng đồ ăn vặt đầu tiên của em, viên kem đầu tiên, trái cây trên bánh kem, miếng thịt cuối cùng trên đĩa, tất cả em đều có thể cho anh.”
Khóe miệng Diệp Thừa cong lên, đôi môi hồng nhạt bị nước dâu nhuộm đỏ, quai hàm thon gầy khẽ đóng mở, yết hầu lên xuống đem dâu tây nuốt xuống, dần rướn cổ đến ‘bắt nạt’ đôi môi cô.
Bỗng nhiên có tiếng cửa mở ra rồi lại nhanh chóng đóng lại cắt ngang hành động thân mật giữa hai người, sau đó liền nghe thấy phía trong hội trường truyền đến giọng nói của ai đó, dường như là đang cố ý đứng canh ở cửa.
“Đừng mở cửa, đợi lát nữa rồi hãy đi ra.”
Diệp Thừa nhìn sắc mặt ửng đỏ của Lê Thiên Thiên, dùng đầu ngón tay quét một ít kem bơ lên môi rồi tiến lại gần vành tai cô, trêu chọc mà nói:
“Em có muốn một nụ hôn vị kem bơ không?”
Lê Thiên Thiên vội vàng đứng dậy bưng đĩa bánh kem chạy đi.
Vào đến thang máy thì điện thoại cô liên tục vang lên, vừa lấy điện thoại ra mở khóa thì Diệp Thừa đã đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau, đầu tựa trên vai cô, có thể nhìn rõ toàn bộ giao diện điện thoại không sót thứ gì.
“Tân Trạch Vũ? Em vẫn còn liên lạc với cậu ta?” Diệp Thừa nhíu mày, hơi thở có chút nguy hiểm.
“Không có.”
“Vậy thì bấm vào để anh nhìn thử một chút.”
Tựa như sợ cô không muốn, hắn liền chủ động mở khóa điện thoại của mình rồi đưa ra trước mắt cô, nói:
“Em cứ tùy ý mà xem đi.”
Lê Thiên Thiên cũng không có ý định giấu diếm gì với Diệp Thừa, cô bấm mở đoạn chat với Tân Trạch Vũ ngay trước mặt hắn.
【Tân Trạch Vũ: Học tỷ, vừa nãy tôi ở bên ngoài công ty có nhìn thấy chị.】
【Tân Trạch Vũ: Chắc là chị yêu anh ta lắm nhỉ? Tôi nhớ rõ trước kia chị rất ghét khi phải chia đồ ăn với người khác.】
【Tân Trạch Vũ: Chị xác định anh ta là người có thể mang đến hạnh phúc cho chị sao?】
Lê Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn Diệp Thừa, chóp mũi cọ cọ bên má hắn.
“Nghịch đủ chưa?” Diệp Thừa bị cô cọ đến có chút ngứa, đầu ngón tay thon dài chỉ chỉ trên màn hình điện thoại, nói:
“Trả lời cậu ta đi.”
Lê Thiên Thiên nghe lời nhanh chóng gõ chữ nhắn lại.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh ấy là người duy nhất mà tôi tin tưởng và cũng sẽ mãi tin tưởng, chính là người có thể mang lại hạnh phúc cho tôi.】
【Tân Trạch Vũ: Tôi hiểu rồi.
Xem ra chị thật sự rất yêu anh ta, chính là kiểu ai cũng không thể sánh được.
Tôi từ bỏ.】
【Tân Trạch Vũ: Chúc chị hạnh phúc.】
Thang máy lên đến tầng cao nhất, Diệp Thừa ỷ vào việc bọn họ là hai người đầu tiên trở về nên liền ‘mổ’ lên môi cô một cái như là phần thưởng cho câu trả lời xuất sắc kia.
Hắn dắt tay cô đi qua khu vực nghỉ ngơi, đến chỗ cửa sổ sát đất, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào in bóng cả hai trên mặt đất, đôi chân thon dài của Diệp Thừa như càng được kéo dài hơn.
Diệp Thừa dừng bước thì cái bóng cũng dừng lại.