Nữ Phụ Hào Môn - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:04:01
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lê Thiên Thiên đồng ý ở lại chung cư, việc này khiến khóe miệng Diệp Thừa nâng cao cả ngày.
Khương Hành hẹn Diệp Thừa cuối tuần đến câu lạc bộ nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối.
“Tôi phải ở nhà với tiểu miên hoa nhà tôi.”
Khương Hành nổi da gà cả người, trực tiếp cúp điện thoại.
Hành vi khác thường trong hôm nay của Diệp Thừa khiến toàn bộ nhân viên đều ngây ngốc.
Rốt cuộc là tiểu Diệp tổng vui vẻ vì chuyện gì vậy, cứ cười suốt cả ngày, thật kỳ lạ.
TBC
Lê Thiên Thiên - người đã khiến Diệp Thừa thành ra như vậy hiện tại đang vội hẹn thời gian đi xem nhà với Hoàng Tiêu.
Dự định ban đầu của cả hai là tìm một chỗ vừa có thể làm phòng tập yoga kiêm luôn phòng ở.
“Ngày mai là thứ bảy.
Vậy ngày mai gặp.
Được.
8 giờ gặp nhau ở chỗ đó.
Được.
Tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Thiên Thiên bỗng phát hiện Diệp Thừa đã đứng phía đối diện cô từ lúc nào.
Khóe miệng nâng cao của hắn cuối cùng cũng đã hạ xuống, đang nhìn cô bằng vẻ mặt ủ rũ.
Thấy đồng nghiệp đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, cô cũng thu dọn ba lô, dắt tay Diệp Thừa ra khỏi văn phòng.
Ngồi lên xe, rốt cuộc Lê Thiên Thiên cũng nhận ra Diệp Thừa có gì đó không đúng nên lên tiếng hỏi:
“Anh sao vậy?”
“Ngày mai em có hẹn với ai?” Diệp Thừa trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng hỏi.
“Cùng Hoàng Tiêu đi xem phòng.”
“Xem xong phòng sẽ lập tức trở về chứ?”
“Xem xong phòng bọn em sẽ cùng đi ăn.
Vì dạo này em không đến làm ở trung tâm yoga nên cũng lâu rồi bọn em không gặp nhau.”
Diệp Thừa nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo chút tức giận cùng hờn dỗi.
“Anh tưởng em sẽ ở nhà với anh nên anh từ chối cuộc hẹn với Khương Hành rồi.”
“Vậy anh hẹn lại với anh ấy đi.” Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt.
Câu trả lời của cô thành công chọc giận Diệp Thừa, hắn chậm rãi gật đầu, nhếch miệng cười đáp.
“Được, anh sẽ hẹn lại cậu ta, em cứ chơi cho vui phần của em đi.”
Lê Thiên Thiên: … Có phải là tức giận rồi không?
Diệp Thừa: Quả nhiên là em ấy không yêu mình…
-
Buổi huấn luyện ở câu lạc bộ kết thúc, Diệp Thừa, Khương Hành và Lưu Lập - ông chủ câu lạc bộ cùng nhau đến hội quán ngồi một chút.
Lưu Lập rất thích chơi, tương đối hải vương*, hôm nay hắn hẹn bảy tám cô hot girl nhỏ tuổi đến chơi cùng, một phòng cả trai lẫn gái ca hát uống rượu vô cùng náo nhiệt.
*Hải vương: kiểu đàn ông cặn bã, hay đùa giỡn tình cảm của người khác, thích mập mờ với nhiều người, nhiều ở đây nói quá lên là bằng với số sinh vật dưới đại dương=)))
Lưu Lập nâng ly uống cùng mấy cô hot girl xong mới đi tìm Diệp Thừa và Khương Hành.
Vẻ ngoài của Diệp Thừa lạnh nhạt, lại ít khi nói cười nên quanh người như có vòng tròn bảo hộ mà Tôn Ngộ Không vẽ cho Đường Tăng, ngăn cách hắn khỏi nhóm hot girl kia.
“Không thích những em gái đó à?” Lưu Lập cà lơ phất phơ ngồi xuống lên tiếng trêu chọc.
Ba người nâng ly với nhau, Khương Hành dùng ánh mắt chỉ về phía Diệp Thừa đang uể oải ỉu xìu, lắc lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Cổ phiếu Diệp thị rớt giá à? Hay là đầu tư thua lỗ?” Lưu Lập không hiểu mà hỏi lại.
Diệp Thừa liếc mắt qua cái miệng quạ đen kia một cái, uống cạn ly rượu rồi thả mình dựa lưng vào ghế sô pha, lấy điện thoại ra lướt lên lướt xuống.
Sau đó lại ném điện thoại sang một bên, ngửa đầu nhắm hai mắt, trên mặt hiện rõ tâm tình đang cực kỳ không tốt.
Lưu Lập cảm giác được chuyện xảy ra không đơn giản, trước nay chưa bao giờ thấy Diệp Thừa có bộ dáng suy sụp chán nản đến mức này nên nhích người đến gần bên Khương Hành, nhỏ giọng dò hỏi:
“Rốt cuộc cậu ta làm sao vậy?”
Khương Hành uống cạn ly rượu rồi phun ra mấy chữ: “Tổn thương tình cảm.”
Lưu Lập không khỏi kinh ngạc, kẻ có tiền có sắc như Diệp Thừa mà cũng gặp phải vấn đề này?
“Vị thần tiên nào lợi hai như vậy, còn có thể quăng Diệp đại thiếu của chúng ta? Đúng là làm tôi phải mở mang tầm mắt!”
Diệp Thừa nghe thấy chữ ‘quăng’ thì lập tức mở mắt ra.
Khương Hành chạm vào Lưu Lập, ý bảo hắn đừng nói lung tung nữa rồi lại nhìn Diệp Thừa nói:
“Vậy cậu chủ động gọi cho em ấy đi.
Có lẽ em ấy đang bận, không phải là cố ý phớt lờ cậu đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-73.html.]
Diệp Thừa ngạo nghễ hừ lạnh một tiếng nhưng không quá hai giây sau lại cầm điện thoại lên, chậm rãi nói:
“Được rồi, cho em ấy thêm một cơ hội nữa vậy.”
Lưu Lập nhìn vị Thái Tử Diệp thị đang tự vả mặt mình, khóe miệng có chút run rẩy.
“Rốt cuộc tình huống của cậu ta là như thế nào?”
Khương Hành đã mệt mỏi, mặt vô cảm mà nói:
“Bạn gái cậu ta đi ra ngoài chơi, không gọi điện cho cậu ta, cậu ta nhắn tin WeChat cũng không thèm đáp lại, vậy nên cậu ta liền tức giận.”
“Diệp đại thiếu… Ngây thơ như vậy sao?” Khóe miệng Lưu Lập run rẩy đến lợi hại.
Khương Hành: “Nhớ thương một cô gái mười bốn năm, cậu nói xem ngây thơ hay không ngây thơ.”
Lưu Lập hoàn toàn bị chấn động bởi tin tức này, đây là thế giới mà hải vương như hắn không thể lý giải được.
Bỗng nhiên lại nảy ra suy nghĩ muốn tâm sự cùng Diệp Thừa một chút.
Dường như Khương Hành nhìn ra được sự tò mò trong mắt Lưu Lập nên vội ngăn lại.
“Khuyên cậu đừng hỏi, cậu sẽ hối hận.”
Bên này Diệp Thừa đã gọi cho Lê Thiên Thiên đến lần thứ ba nhưng đều không liên lạc được.
Lưu Lập không thèm nghe theo lời khuyên của Khương Hành, tự đ.â.m đầu tìm chết, lên tiếng hỏi:
“Không gọi được à?”
Diệp Thừa dồn hết tức giận không có chỗ chứa vào mắt rồi liếc qua Lưu Lập khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Nhất định là em ấy đang bận nên mới không nghe thấy.
Không phải con gái đều thích để điện thoại trong túi sao?” Khương Hành lên tiếng hoà giải.
Lần này Diệp Thừa không bị xoa dịu bởi lời hòa giải của Khương Hành nữa, thu hồi ánh mắt trên người Lưu Lập về, tự rót cho mình một ly rượu mới, sắc mặt trước sau vẫn âm trầm không nói lời nào.
Lòng hiếu kỳ của Lưu Lập bùng lên, nhịn không được lại hỏi:
“Cậu thích bạn gái mình đến vậy à? Không phải đều là phụ nữ sao? Cùng mấy người đằng kia khác nhau chỗ nào?”
“Không cần so sánh tiểu miên hoa nhà tôi với người khác, cũng không ai có thể so được với em ấy.” Diệp Thừa lại liếc Lưu Lập lần nữa.
“Vậy rốt cuộc là có gì tốt hả?” Lưu Lập chậc lưỡi, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi.
“Cậu hỏi nhiều về tiểu miên hoa nhà tôi như vậy để làm gì?”
Vẻ mặt phòng bị của Diệp Thừa khiến Lưu Lập nghẹn họng không muốn hỏi nữa.
Khương Hành quăng qua một ánh mắt tự làm tự chịu: Tôi đã khuyên cậu là đừng hỏi rồi mà?
Lưu Lập thật sự xem không vừa mắt, lại lên tiếng khai sáng.
“Anh em à, cậu không thể đối xử với phụ nữ như vậy được, bọn họ đều sẽ bị cậu chiều hư mất.
Cậu càng để ý, càng lo được lo mất thì họ càng cảm thấy đã nắm chắc được cậu.”
Lông mi Diệp Thừa khẽ động, cuối cùng mở miệng nói ra một câu khiến Lưu Lập chỉ muốn phun rượu.
“Tiểu miên hoa nhà tôi nên được cưng chiều.”
-
Đúng như những gì Khương Hành nói, Lê Thiên Thiên để điện thoại trong túi nên không biết có người gọi đến.
Lúc này cô đang dùng bữa cùng Hoàng Tiêu, trên mặt đầy phiền muộn.
Số tiền 500 vạn trước đó cô đã đem đi đầu tư gián tiếp*, các hạng mục cô lựa chọn đều là những dự án ngắn hạn, ít rủi ro, lãi suất cao hơn một chút so với lãi suất của ngân hàng.
*Đầu tư gián tiếp: là hình thức mà các nhà đầu tư bỏ vốn đầu tư nhưng không nắm quyền quản lý, kiểm soát và sử dụng phần vốn góp của mình mà thông qua một bên thứ ba giúp mình kiểm soát, thực hiện dự án đầu tư.
Ban đầu cố vấn tài chính của cô thề son thề sắt rằng sau một tháng là có thể lấy được cả vốn lẫn lãi.
Kết quả là người này vì lợi nhuận mà đã mua cho cô một dự án tiền lời cao, phải sau 45 ngày nữa mới đến kỳ hạn, nếu rút sớm sẽ tổn thất gần sáu vạn tiền lời.
*6 vạn tệ ~ khoảng hơn 200 triệu vnđ.
Trước mắt chỉ có thể lấy ra ba vạn tiền lời trước đó đã kiếm được.
Theo kế hoạch ban đầu thì cô và Hoàng Tiêu mỗi người chịu một nửa tiền thuê nhà, căn nhà bọn họ vừa ý tuy tiền thuê không cao nhưng ba vạn này cũng chỉ vừa đủ để chi trả nửa năm tiền thuê nhà.
Mà cô cũng đã đồng ý đưa tiền cho Lý Trác Mỹ, tiền vốn không lấy ra được, cô lấy gì để đưa đây? Chẳng lẽ còn muốn kéo dài thêm 45 ngày? Hiện tại cô thực sự muốn nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục thỏa đáng với Lê gia.
“Em đó, đáng lẽ không nên cho bọn họ 500 vạn kia, bọn họ đều đã đối xử với em như vậy, em còn niệm tình cũ làm gì?”
Lê Thiên Thiên cắn ống hút, chống cằm phát ngốc, lẩm bẩm mà nói:
“Khi còn nhỏ bạn cùng lớp có cho em một chú cún, mẹ em… Lý Trác Mỹ không thích chó mèo nên liền ném nó ra ngoài tuyết, ngày hôm sau vừa ra khỏi cửa em đã phát hiện nó bị c.h.ế.t cóng.”
Nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt trong veo của Lê Thiên Thiên nổi lên một tầng sương.
“Vậy nên thời điểm bọn họ phát hiện em không phải là m.á.u mủ ruột thịt của bọn họ, em cho rằng bọn họ cũng sẽ vứt bỏ em như chú cún bị c.h.ế.t cóng kia.”
Dưới ánh nắng phản chiếu từ ngoài cửa sổ, giọt nước mắt đọng trên hàng mi thanh mảnh của cô trong suốt như pha lê, khúc xạ ra nhiều màu sắc rực rỡ.
Khi hàng mi khẽ rung, nó hóa thành một dòng nước rồi biến mất trên má.
“Ngày đó em thật sự sợ hãi, cả người giống như bị ngâm trong hầm băng.
Mãi đến thời điểm bọn họ quyết định nhận nuôi em, em mới cảm thấy bản thân có thể sống sót.”
Hoàng Tiêu nghe xong, trên mặt hiện rõ đau lòng.
“Em sẽ không cho rằng bọn họ cứu em một mạng chứ?”
“Công ơn dưỡng dục cùng với việc cấp thêm cho em một lần sinh mệnh, 500 vạn kia cứ xem như là phần thưởng cho chút lòng tốt của bọn họ năm đó.