Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:02:49
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

*Món vịt quay Bắc Kinh

Tổng giám đốc chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng nhìn rõ mọi chuyện, không khỏi toát mồ hôi vì sự trì độn vừa nãy của bản thân, ngượng ngùng mà rời khỏi nhà ăn.

Dùng bữa xong, Diệp Thừa cầm theo trang bị muốn dẫn Lê Thiên Thiên đi trượt tuyết.

Lê Thiên Thiên ngồi ở sô pha trên đài ngắm cảnh, không muốn động đậy chút nào.

Thật sự là ăn quá no, lúc này cô chỉ muốn ngồi đây ngắm nhìn khung cảnh sân trượt tuyết, hưởng thụ hoàng hôn ấm áp, lẩm bẩm mà nói:

“Đầu bếp nơi này quá tuyệt, thảo nào du khách đến đông như vậy, kinh doanh tốt như vậy.”

Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị che khuất, Diệp Thừa đứng nhìn chằm chằm vào cô, lên tiếng hỏi:

“So với anh nấu còn ngon hơn?”

“Anh nấu ngon nhất!” Lê Thiên Thiên cười ngọt.

Diệp Thừa vừa lòng cong môi lên, vỗ vỗ ván trượt tuyết trong tay rồi nói:

“Ăn no rồi, vận động một chút để tiêu hóa đi, anh dạy em trượt tuyết.”

“Không đi không đi, anh đi một mình đi, em ở đây cổ vũ cho anh.” Lê Thiên Thiên xua tay nói.

Lại không ngờ rằng Diệp Thừa cũng ngồi xuống bên người cô.

“Anh đi một mình thì còn ý nghĩa gì nữa? Em không đi anh cũng không đi.”

“Tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ, hai người đã trở lại rồi sao? Em nhờ anh Trần Thân liên hệ với hai người cũng không được, lo lắng muốn chết.” Cô gái đi cùng Trần Thân lúc sáng không biết từ đâu xuất hiện, bô bô mà nói một hồi.

Cũng không quản bọn họ có để ý đến hay không mà tiếp tục hỏi:

“Hai người đang định đi trượt tuyết à? Có thể dẫn em theo cùng không? À, đã quên hỏi, hai người là bạn trai bạn gái sao? Nếu không phải thì có thể để tiểu ca ca này dạy em trượt tuyết được không?”

“Đúng vậy.” Diệp Thừa chậm rãi nâng mắt lên, c.h.é.m đinh chặt sắt mà nói:

“Bạn gái không cho phép tôi nói chuyện cùng với những người phụ nữ khác.”

Nhìn cô gái kia thất vọng rời đi, Lê Thiên Thiên quay đầu hỏi Diệp Thừa:

“Em không cho phép anh nói chuyện với những người phụ nữ khác khi nào?”

Nhìn khóe miệng Diệp Thừa càng lúc càng giương cao, lúc này cô mới bừng tỉnh vì lời nói ngốc nghếch của mình, vội vàng sửa đúng.

“Không đúng, em thành bạn gái anh từ lúc nào?”

Nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt hắn, Lê Thiên Thiên cảm thấy mình đang tự đào hố chôn bản thân.

Người ta chỉ là mượn cô làm tấm chắn, sao cô lại còn chủ động thừa nhận chứ?

“Không phải anh muốn trượt tuyết sao? Đi thôi.” Lê Thiên Thiên vì che giấu xấu hổ mà chủ động cầm lấy ván trượt nhưng không ngờ nó lại nặng như vậy nên cầm lên không nổi.

Diệp Thừa đi đến nhẹ nhàng cầm tấm ván lên, một tay khác tự nhiên dắt tay cô, cười nham hiểm nói:

“Đi thôi, bạn gái.”

Lê Thiên Thiên muốn phản bác nhưng thấy cô gái kia không đi được bao xa đã dừng bước, quay đầu lại nhìn bọn họ nên liền để Diệp Thừa tùy ý dắt cô đi, không lên tiếng nữa.

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Dưới ánh hoàng hôn, sân trượt tuyết như được nhuộm cam, ván trượt nền đỏ viền vàng cũng càng trở nên rực rỡ.

Lê Thiên Thiên không biết trượt tuyết nhưng cô luyện yoga quanh năm nên rất giỏi trong việc giữ thăng bằng, vốn định tự mình thử một chút nhưng đã bị Diệp Thừa ngăn lại.

Hắn đứng phía trước lôi kéo hai tay cô, từng chút từng chút hướng dẫn cô thực hiện các động tác cơ bản, đến khi đã học gần như thuần thục động tác cơ bản, hắn nói:

“Được rồi, có thể trượt thử ở sườn dốc nhỏ.”

Vốn không định đi trượt tuyết nhưng lúc này Lê Thiên Thiên lại có chút hưng phấn, cố sức cầm lấy ván trượt đi đến sườn dốc.

Cô vừa định xỏ giày vào ván thì Diệp Thừa đã nhanh như chớp mà bước lên, đặt chân mình vào rồi lưu loát cài khóa.

Kiểu ván là như này nha mọi người

Lê Thiên Thiên có chút bối rối, cân nhắc xem liệu cô có cần đi thuê một cái ván khác hay không.

“Đi đâu? Lại đây.”

Diệp Thừa gọi lại Lê Thiên Thiên đang xoay người muốn đi, chỉ chỉ dưới chân mình, nói:

“Đứng vào chỗ giữa hai chân anh.”

Mặc dù lúc này trong đầu chỉ toàn là "tại sao" nhưng dựa vào sự tin tưởng vì đã học được những động tác cơ bản trước đó, cô vẫn làm theo lời Diệp Thừa nói.

Lúc cô giẫm lên vị trí ván giữa chân Diệp Thừa, hắn bỗng di chuyển, tấm ván đang ở mép sườn dốc lập tức trượt xuống.

Khả năng giữ thăng bằng của Lê Thiên Thiên dù có tốt đến đâu cũng không thể so được với sự đột ngột này, cô ngã vào lòng Diệp Thừa, cũng gắt gao ôm lấy eo hắn vì sợ sẽ bị ngã xuống.

Tiếng cười của Diệp Thừa xuyên qua mũ bảo hộ dày nặng mà truyền ra, hai tay hắn cũng gắt gao ôm lấy cô.

Trong gió tuyết, hai người truyền ấm áp cho nhau, cùng nhau cảm nhận sự kích thích về tốc độ.

“Kích thích không tiểu miên hoa?”

Giờ phút này quanh người Diệp Thừa không còn tia quạnh quẽ như trước, đón tiếng gió ở bên tai cô lớn tiếng gào lên, tựa như cậu thiếu niên cuồng nhiệt vô ưu.

Lúc ông nội chưa qua đời, dáng vẻ của hắn lúc một mình chính là như vậy, đôi khi còn có chút ngây thơ.

Khi đó cô từng cảm thấy Diệp Thừa chỉ là đang dùng sự lạnh lùng và kiêu ngạo để bảo vệ trái tim ngây thơ của mình.

Nhưng về sau khi đủ loại biến cố kéo đến, cô không còn nhìn thấy một mặt ngây thơ này nữa, chỉ còn lại mỗi lớp vỏ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Kỹ thuật của Diệp Thừa rất tốt, hai người trượt xuống chân dốc một cách an toàn.

Hắn cởi mũ bảo hộ xuống, nụ cười trong veo kia so với tuyết trắng còn lóa mắt hơn, nhìn lại liền thấy chói lọi tựa như anh túc khiến người xem không thể rời mắt nổi.

Anh túc còn có tên gọi khác là cây

thuốc p.h.i.ệ.n nha=)))

Anh nên cười như thế này nhiều hơn.

Thật ra khi không có ai bên cạnh, anh có thể cởi bỏ lớp vỏ bảo vệ của mình.”

Sắc trời tối nhanh, ánh hoàng hôn dần biến mất phía chân trời, ánh đèn trong khu trượt tuyết cũng dần được thắp sáng.

Diệp Thừa chậm rãi thu lại tươi cười, ánh mắt chăm chú nhìn cô dần sâu thẳm, biểu tình có chút trịnh trọng.

“Nếu anh bỏ xuống lớp bảo hộ, em phải phụ trách bảo hộ anh.”

Không biết hắn lấy từ nơi nào ra một hộp nhẫn, mở ra, ánh đèn nhỏ trên nắp hộp chiếu sáng lên cặp nhẫn kim cương bên trong.

Trên mỗi chiếc nhẫn được tạo hình nửa trái tim, hai chiếc hợp lại với nhau sẽ thành một tình yêu hoàn chỉnh.

“Cặp nhẫn này anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, chính là vào bữa tiệc tối lần đó, anh định sẽ nói lời cầu hôn với em.

Không ngờ tới hiện tại mới có thể chính thức tặng cho em.”

Tim Lê Thiên Thiên nhảy dựng, thiết kế của cặp nhẫn này có chút đặc biệt, gặp qua một lần cơ bản sẽ không quên.

Cô nhớ rõ, đây chính là cặp nhẫn mà lúc trước Quả cam từng gửi cho cô xem trên QQ, lúc ấy cô còn cảm thấy vô cùng ghen tỵ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-68.html.]

Thật không ngờ, cặp nhẫn này lại là vì cô mà chuẩn bị.

“Tiểu miên hoa, anh là thật tâm thích em, có thể làm bạn gái anh được không?”

Từng tia lửa từ dưới vụt lên rồi nổ tung, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Từng chùm pháo hoa phản chiếu trong mắt Diệp Thừa, không ngừng biến hóa hình dạng màu sắc, chỉ có hình bóng của cô là bất biến, từ đầu đến cuối luôn thường trực trong đôi mắt ẩm ướt của hắn.

Lê Thiên Thiên chuyển tầm mắt về trên cặp nhẫn, nhẹ giọng nói:

“Chỉ là làm bạn gái mà thôi, không cần phải đeo nhẫn hoành tráng như vậy chứ?”

“Phải đeo nhẫn mới…” Diệp Thừa ngừng nói, vui sướng mà nhìn cô.

“Em đồng ý sao?”

Lê Thiên Thiên hơi gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên muốn nói gì đó nhưng giọng nói đã bị bao phủ trong cái hôn của Diệp Thừa

Môi hắn nóng rực bao vây lấy cánh môi cô, trằn trọc hút m*t đảo loạn hô hấp của nhau, ẩn giấu trong tiếng pháo hoa nổ, chỉ có hai người kề cận mới có thể nghe thấy.

-

Diệp Thừa nắm tay Lê Thiên Thiên trở về khách sạn.

Các đồng nghiệp cũng đều nói nói cười cười vui vẻ trở về đến sảnh khách sạn, Lê Thiên Thiên muốn buông tay ra nhưng Diệp Thừa lại gắt gao nắm chặt không buông.

Mọi người đang đợi thang máy, cũng đang thảo luận về màn pháo hoa vừa nãy.

“Tôi sắp xếp hành trình cũng không tệ lắm đúng không? Hôm nay là giao thừa thì phải có bộ dáng của giao thừa chứ!” Doãn Hoằng đắc ý mà nói.

“Thì ra pháo hoa là do ông sắp xếp.”

Giọng điệu ung dung của Diệp Thừa từ phía sau truyền đến, thân thể Doãn Hoằng lập tức căng thẳng, chậm rãi xoay người lại.

Đập vào mắt ông ấy là hình ảnh hai người đang nắm tay nhau, dựa vào những ‘bài học’ trước đó, ông ấy theo bản năng mà cho rằng bản thân mình lại làm sai chuyện gì đó nữa rồi.

“Tiểu Diệp tổng, có phải tôi lại quấy rầy đến hai người rồi không? Tôi thật sự không phải cố ý…”

TBC

“Sắp xếp không tồi.

Tiền thưởng tháng này của ông tăng gấp đôi.”

Thang máy mở ra, Lê Thiên Thiên bị Diệp Thừa lôi kéo đi vào.

Doãn Hoằng:!

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Triệu Tương cũng thu hồi ánh mắt hâm mộ.

Vừa chuyển tầm mắt qua phía Doãn Hoằng thì thấy ông ấy đang yên lặng bỏ mắt kính xuống, lén lau nước mắt.

Cô ta kinh ngạc mà kêu một tiếng.

“Ây da, thư ký Doãn, sao lại khóc vậy?”

Doãn Hoằng lại đeo kính lên, thở phào một hơi, trong lòng sinh ra chút cảm giác anh hùng, lên tiếng đáp lại:

“Tôi từ một viên chức nhỏ một đường thăng chức đến vị trí hôm nay, mấy ngày trước sự nghiệp có gặp phải trắc trở, tôi còn định từ chức.

Không ngờ tới bây giờ lại được ông chủ đánh giá cao, tôi còn có thể vì công ty mà phấn đấu thêm một trăm năm nữa!”

Mọi người nhìn thư ký Doãn hưng phấn tựa như được tiêm m.á.u gà, có chút không nói nên lời nên nhao nhao mà quay mặt đi.

Bọn họ cũng không hâm mộ Doãn Hoằng vì được tăng tiền thưởng gấp đôi mà chỉ âm thầm cảm khái vì số mệnh của Lê Thiên Thiên quá tốt.

Được tiểu Diệp tổng coi trọng, thật sự là một bước lên trời, nửa đời sau không cần phải nỗ lực.

-

Lê Thiên Thiên vài lần muốn về phòng của mình nhưng lại bị Diệp Thừa quấn lấy, ở phòng hắn mãi đến hơn mười giờ mới trở về.

Triệu Tương vừa mới rửa mặt xong, không ngờ được cô sẽ trở về, còn tưởng cô muốn về thu dọn hành lý nên vội muốn giúp đỡ dọn đồ.

“Tôi không ở cùng với anh ấy” Lê Thiên Thiên ngăn lại hành động muốn đem cô đuổi ra khỏi cửa của Triệu Tương, rửa mặt xong thì nằm bẹp trên giường, cảm thấy hơi mệt.

“Thiên Thiên, về sau có phải tôi nên gọi cô một tiếng bà chủ đúng không?” Triệu Tương cười nịnh nọt.

Lê Thiên Thiên mở nửa con mắt, lắc đầu nói:

“Chúng tôi còn chưa bàn đến chuyện kết hôn, còn sớm lắm.”

“Ha ha, chuyện sớm muộn mà thôi.” Triệu Tương thấy cô thật sự buồn ngủ nên cũng không nói tiếp chuyện này nữa, nhẹ giọng nói:

“Ngủ ngon, bà chủ.”

Lê Thiên Thiên gần như vừa nhắm mắt đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, hình bóng Quả cam và Diệp Thừa dần dần hòa vào nhau, khi hắn quay người lại, nụ cười rạng rỡ kia khiến cô phải chói mắt.

“Nếu anh bỏ xuống lớp bảo hộ, em phải phụ trách bảo hộ anh.” Lời này cứ luôn quẩn quanh ba trăm sáu mươi độ bên tai cô.

Tim cô mêm thành một vũng nước, không thể cưỡng lại được khi hắn bày ra bộ dáng yếu đuối và ngây thơ không chút phòng bị.

Tựa như một chú sói nhỏ chủ động nằm ngửa để lộ bụng cho cô vuốt ve.

Lúc Lê Thiên Thiên tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng, nhất định là do hôm qua quá mệt nên cô mới ngủ lâu như vậy.

Triệu Tương không có ở trong phòng, hẳn là đã ra ngoài chơi vì chiều nay bọn họ phải lên đường quay về.

Cô vươn vai duỗi eo, điện thoại cũng vừa lúc vang lên, là Tần Hâm gọi video đến.

Cô nghe máy, vừa ngáp một cái đã nghe thấy Tần Hâm hỏi:

“Dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo này của cậu, chuyện gì đã xảy ra?”

Vì lời này, Lê Thiên Thiên mạnh mẽ muốt nửa cái ngáp còn lại trở vào.

“Ai xuân tâm nhộn nhạo chứ?”

“Bấm vào góc trên bên phải màn hình rồi tự nhìn bộ dáng của chính mình đi.”

Lê Thiên Thiên bấm vào xem, không khỏi sửng sốt, thiếu nữ mặt ửng đỏ, khóe miệng nhếch lên gần đến mang tai này là ai vậy? Tuyệt đối không phải cô!

Cô vội tắt video, chạy đi rửa mặt để tĩnh tâm lại một chút.

Thu thập thỏa đáng, hít sâu ba lần, nhìn trong gương thấy bản thân thật bình tĩnh rồi mới ung dung bước ra cửa.

Đi thang máy xuống lầu, bỗng không kịp phòng ngừa mà bắt gặp Diệp Thừa đang bàn chuyện công việc với vài vị lãnh đạo của làng du lịch.

Hai tay hắn đút túi, lạnh lùng đứng đó nghe tổng giám đốc báo cáo với vẻ mặt vô hồn.

Lê Thiên Thiên cũng bắt được ánh mắt nóng bỏng của vài nữ du khách đang nhìn về phía hắn, cô bĩu môi, cảm thấy bọn họ đều là kiểu người dễ bị sắc đẹp mê hoặc.

Lúc này Diệp Thừa bỗng quay người lại đối diện với tầm mắt của cô, khóe miệng cô bất giác mà cong lên, sau đó lại không khỏi thở dài.

Sắc đẹp trước mặt, ai rồi cũng sẽ trở thành hôn quân* mà thôi.

*Hôn quân: vị vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Thừa tiêu biến, hắn cong khóe miệng, nói cùng tổng giám đốc vài câu đơn giản rồi nhanh chóng bước về phía Lê Thiên Thiên.

Diệp Thừa dắt tay cô một đường đi đến phía sau lối thoát hiểm ít người lui đến, gấp gáp không chờ nổi mà cúi đầu hôn sâu, bày tỏ hết nỗi nhớ thương sau một đêm không gặp.

Lê Thiên Thiên nhớ tới một câu nói không biết đã nghe được ở đâu đó: Hôn môi, chỉ một lần và vô số lần.

“Vị tiên sinh này, chúng ta có quen biết nhau à? Xin hỏi hành vi này của anh gọi là gì?” Cô ác ý hỏi đùa.

“Đóng dấu, nhận thức một chút, anh là bạn trai của em.”.

Loading...