Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:02:11
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiếu anh một lời hứa hẹn

Lê Thiên Thiên muốn nhìn rõ ảnh trên màn hình điện thoại nên thăm dò nhìn qua nhưng lại bị Diệp Thừa chọc nhẹ lên trán bằng ngón trỏ, màn hình lập tức tối đen.

Hắn nhướng mày nhìn cô, dưới ánh mặt trời, con ngươi nâu thẫm biến thành màu hổ phách, bên trong xuất hiện tia giễu cợt tựa hồ như đang khiêu khích.

Lê Thiên Thiên bĩu môi rồi thu hồi ánh mắt tò mò.

Cô chỉ muốn biết Diệp Thừa đã chụp lén mình từ lúc nào mà thôi, cô sẽ tìm cơ hội để nhìn nó.

Sự xuất hiện của Diệp Thừa tạo ra oanh động không nhỏ.

Vốn dĩ hôm nay mọi người đều cao hứng phấn chấn mà đến, cho rằng có thể vui vẻ chơi đùa hai ngày, chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi ra ngoài chơi cùng ông chủ.

Tránh được đêm Bình An, lại thoát không khỏi tết Dương lịch.

Doãn Hoằng nào dám dùng điện thoại của Diệp Thừa, vừa lúc hai người xin phép đi vệ sinh đã trở lại nên ông ấy vội nói:

“Tiểu Diệp tổng, tôi dùng điện thoại của bọn họ là được.

Cậu… cậu muốn đi cùng sao?”

“Tôi có thể đi cùng chứ?”

Diệp Thừa hỏi Doãn Hoằng nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Lê Thiên Thiên, cũng nâng cằm lên chỉ chỉ về phía cô, tiếp tục nói:

“Lê Thiên Thiên bảo tôi hỏi ý của thư ký Doãn.”

Lê Thiên Thiên: …

Doãn hoằng: … Chẳng lẽ tôi còn có thể nói là không thể sao?

-

Tổng cộng có bốn xe, vốn dĩ là vừa đủ nhưng vì Diệp Thừa đến nên lại nhiều thêm một chiếc.

Hàn Dương có việc nên không tham gia team building lần này, mọi người cũng không thể để tiểu Diệp tổng lái xe một mình trong hành trình dài như vậy.

Cuối cùng dưới sự biểu quyết và nhất trí của mọi người, Lê Thiên Thiên đến ngồi xe của Diệp Thừa.

Lấy chiếc Porsche màu đen dẫn đầu, năm chiếc xe đồng thời xuất phát.

Diệp Thừa đeo kính râm, ánh mặt trời chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của hắn, đường nét từ sống mũi đến khóe môi càng thêm sắc nét.

Vốn đang trầm mê trong sắc đẹp, Lê Thiên Thiên không ngờ rằng Diệp Thừa đang nghiêm túc nhìn đường lái xe lại đột nhiên quay qua bắt được ánh mắt nhìn trộm của cô.

TBC

Hắn nhếch khóe môi, dường như tâm tình không tồi, nói:

“Dường như bọn họ đã ngầm thừa nhận quan hệ của chúng ta.”

Lời này khiến Lê Thiên Thiên như bị nghẹn, cô chuyển dời ánh mắt, làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy.

Nhưng hiển nhiên là Diệp Thừa sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.

“Nếu không chúng ta nhanh chóng xác định quan hệ đi, đỡ cho bọn họ phải đoán tới đoán lui.”

“Cái, cái gì xác định quan hệ?” Tim Lê Thiên Thiên như nhảy dựng, bên tai cũng nóng lên.

Cũng quá qua loa rồi đó!

“Quan hệ trợ lý chính thức của anh đó, em không thể làm trợ lý của Hàn Dương mãi được.”

Diệp Thừa thoáng nghiêng đầu cười đến xấu xa, lại tiếp tục nói:

“Em cho rằng là quan hệ gì?”

Lê Thiên Thiên biết mình bị trêu chọc, cô nhẫn nhịn không đáp lời nhưng lại nghe thấy Diệp Thừa thì thầm một câu.

“Xác định quan hệ khác đương nhiên không thể hấp tấp như vậy, anh phải chuẩn bị cẩn thận một chút.”

Lê Thiên Thiên mím môi, không hiểu sao vì câu nói này mà trong lòng như nổi lên gợn sóng nhỏ, trái tim như bị thứ gì đó thiêu đốt, có chút nóng bỏng lại có chút ngứa ngáy.

Nhưng cô che giấu rất tốt phần rung động này, cố ý xem nhẹ câu nói vừa rồi, chỉ đáp lại câu trước đó.

“Không cần chuyển em lên chính thức đâu, sau khi kỳ thực tập kết thúc em sẽ lập tức mở lớp yoga.”

Phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, thời gian chờ đợi kéo dài ba mươi giây.

Một hàng dài đang chờ phía trước nên hầu hết các xe phía sau đều trực tiếp tắt máy.

Diệp Thừa thì không như vậy, nhưng hắn nhân cơ hội quay qua nhìn cô một cái, hơi gật đầu xem như đáp lại lời cô.

Hắn vẫn luôn biết kế hoạch cuộc sống của cô, và hắn sẽ duy trì những gì cô muốn làm.

Lê Thiên Thiên cảm nhận được ánh mắt Diệp Thừa từ trên mặt cô dời xuống phía dưới, dừng lại ở bàn tay trái cô đang đặt bên chân.

Cô cũng thoáng nhìn thấy tay phải của hắn rời khỏi tay lái rồi duỗi về phía tay trái của cô.

Cô bất giác nín thở dịch tay mình sang chỗ khác theo bản năng, mặt cũng đỏ bừng.

Nhưng cuối cùng lại thấy Diệp Thừa chỉ đang lấy hộp kẹo cao su chỗ hộc để đồ…

Nếu không phải đèn xanh sáng lên, xe bắt đầu di chuyển thì Lê Thiên Thiên đã muốn trực tiếp xuống xe chạy lấy người.

Xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân đào được cả cái Disneyland.

Không hiểu sao lại học được cái thói tự mình đa tình vậy chứ? Cô cầu nguyện cho Diệp Thừa không phát hiện ra động tác nhỏ của mình.

Nhưng khóe miệng đang giương cao lên kia đã cho thấy hắn không chỉ thấy được mà còn hiểu được suy nghĩ của cô.

Lê Thiên Thiên: … Hủy diệt đi.

Dường như đèn đỏ trên đường quốc lộ đều là ba mươi giây.

Khi xe dừng lại lần nữa, Lê Thiên Thiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kiên quyết không chú ý đến bất kỳ hành động nào của Diệp Thừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-65.html.]

Tay Diệp Thừa lại vươn đến, Lê Thiên Thiên tâm như nước lặng, nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi thu hồi.

Kết quả là ngay sau đó, bàn tay ấm áp kia đã bao bọc lấy tay cô, ngón tay còn gãi nhẹ hai cái vào lòng bàn tay cô.

Tim Lê Thiên Thiên lỡ mất nửa nhịp, toàn bộ cánh tay đều đã tê rần.

Cô giật giật cánh tay cứng đờ, trước đó cũng không phải là chưa từng nắm tay với Diệp Thừa, nhưng sao lần này lại khẩn trương như vậy?

Đèn xanh sáng lên, Diệp Thừa thà rằng dùng tay trái gạt cần số chứ không chịu buông tay cô ra.

Lòng bàn tay hắn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô cảm nhận được hắn cũng có chút khẩn trương.

Lê Thiên Thiên quay qua nhìn, sau khi nhìn chằm chằm vài giây thì có thể thấy được lỗ tai Diệp Thừa dần đỏ lên.

Tay trái đột nhiên bị nhéo một chút, yết hầu hắn lên xuống vài lần, lúc mở miệng nói chuyện thì giọng có chút khàn, âm cuối hơi trầm xuống.

“Nếu em lại nhìn anh nữa, anh sẽ không có cách nào để tập trung lái xe, như vậy không an toàn.”

Lê Thiên Thiên: …

Anh lái xe một tay cũng không an toàn.

Lê Thiên Thiên thu hồi ánh mắt, rút tay về rồi nhẹ giọng nói:

“Vậy anh tập trung lái xe đi.”

Trong tay Diệp Thừa trống không, quờ quạng một lúc cũng không bắt được gì nên u oán nhìn cô một cái rồi trầm mặt tiếp tục lái xe.

Lê Thiên Thiên định lấy điện thoại ra nghịch thì thấy Tần Hâm gửi tin nhắn đến.

【Tam kim: Thiên Thiên, tớ cảm thấy Trần Thân có điểm không thích hợp.】

Chờ một lúc Lê Thiên Thiên mới nhớ ra Trần Thân chính là chàng trai nuôi mèo kia.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Không thích hợp thế nào?】

【Tam kim: Ngày hôm qua khi giúp tớ chuyển nhà, anh ấy đột nhiên thổ lộ với tớ, lại còn nắm lấy tay tớ nhưng đã bị tớ kiên quyết hất ra.】

【Tam kim: Cậu sẽ không thật sự đoán trúng chứ, anh ấy thích tớ?】

Lê Thiên Thiên nhìn tay trái của mình, không được tự nhiên mà ho hai tiếng rồi nhanh chóng nhắn lại.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đúng vậy, đã nói với cậu mà cậu còn không tin, ngoại trừ nắm tay cậu thì anh ấy còn làm gì nữa không?】

【Tam kim: Đương nhiên là không, còn có thể làm gì nữa chứ?】

【Tam kim: Hôm nay anh ấy đi làng du lịch Lương Đức, hình như là đi cùng bạn bè.

Anh ấy có gọi tớ đi cùng nhưng tớ từ chối rồi, tớ phải giữ khoảng cách với anh ấy.】

Làng du lịch Lương Đức?

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tớ cũng đang đến đó! Phòng ban của tớ đi team building.】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Sao cậu lại từ chối chứ, nếu cậu đến thì thật tốt, chúng ta có thể chơi cùng nhau.】

【Tam kim: Còn không nghĩ đến chuyện yêu đương, không từ chối thì chẳng phải là đang phát cho anh ấy tín hiệu sai lầm à?】

Lê Thiên Thiên cảm khái thở dài, cô cảm thấy những gì mà Tần Hâm đang nghĩ cô đều đã trải qua.

Nhưng cô sẽ không khuyên cô ấy bất cứ điều gì, cô ấy chỉ là chưa đợi đến thời cơ, đến đúng lúc thì có lẽ cô ấy sẽ liền động tâm.

Nghĩ vậy Lê Thiên Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, sao cô lại có suy nghĩ người từng trải thế này chứ? Chẳng lẽ hiện tại thời cơ của cô đã đến rồi sao?

“Sao em không nhìn anh nữa rồi?”

Giọng điệu ai oán của Diệp Thừa khiên tim cô rung lên, đang không biết nên trả lời thế nào thì lại nghe thấy hắn nói:

“Nếu như em không nhìn anh dù chỉ là một cái liếc mắt, anh cũng không có cách nào để tập trung lực chú ý.”

Lê Thiên Thiên: … Đây là lý luận gì vậy chứ?

“Bởi vì em không nhìn anh, anh sẽ nhịn không được muốn nhìn xem em đang làm gì.”

Lê Thiên Thiên: …

Cô cất điện thoại, nghe lời mà quay đầu nhìn về phía Diệp Thừa, chớp chớp mắt.

Nhưng sau đó lại nghe thấy hắn ung dung mà nói:

“Em cũng không cần nhìn anh mãi như vậy, thỉnh thoảng nhìn một chút là được.”

Sao lại khó hầu hạ như vậy chứ? Lê Thiên Thiên nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

- Đọc truyện tại ???????????????????????????? chính chủ @????????????????????????????????.

Để đảm bảo an toàn dọc đường đi, Lê Thiên Thiên tuân theo yêu cầu xoi mói của Diệp Thừa, cách mỗi hai ba phút cô sẽ quay qua nhìn hắn một cái khiến cho cổ có chút đau.

Xe vững vàng dừng trong bãi đậu xe của làng du lịch, còn chưa kịp xuống xe đã nhìn thấy ba nam một nữ mặc đồng phục của làng du lịch đang bước nhanh về phía họ.

Người đàn ông dẫn đầu một mực cung kính chào hỏi với Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên suy đoán hẳn là lúc Doãn Hoằng đặt phòng đã báo trước cho lãnh đạo nơi này biết Diệp Thừa cũng sẽ đến.

Diệp Thừa đeo kính râm xuống xe, bốn vị lãnh đạo của làng du lịch vây quanh hắn như thể hắn đang đến để khảo sát công việc và cơ sở hạ tầng.

Lê Thiên Thiên đi theo các đồng nghiệp khác ở phía sau vui vẻ ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.

Tuy đang là mùa đông không có cây xanh nhưng làng du lịch đã bổ sung rất nhiều đồ vật trang trí, sạch sẽ ngăn nắp, không khí cũng tươi mát, hoàn cảnh vô cùng tốt.

Tiêu điểm của nơi này là suối nước nóng và khu trượt tuyết, thỏa mãn mọi tưởng tượng của du khách về phong cảnh phía Bắc.

Tại quầy lễ tân khách sạn, ngoại trừ Diệp Thừa, tất cả đều ở chung một tầng, mọi người sôi nổi cầm thẻ phòng lên lầu để cất hành lý.

Lê Thiên Thiên ở cùng phòng với Triệu Tương.

Sau khi cất hành lý xong, Triệu Tương có hơi say xe nên nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, cơm trưa cũng không ăn.

Cô cũng không có gì có thể dọn dẹp nên ra khỏi phòng trước, vì không thấy các đồng nghiệp khác nên cô liền đi thẳng xuống sảnh khách sạn bên dưới.

Có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ở trong sảnh, bóng lưng cao cao gầy gầy của một chàng trai trong nhóm trông vô cùng quen mắt.

 

Loading...