Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:01:04
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái độ của anh ta đã như vậy, cô nghĩ cha mẹ sẽ để yên cho hai người kết hôn à? Đừng mơ tưởng nữa.”

Lê Thiên Thiên ngẩn ra, dường như cô chưa từng đề cập chuyện này với bất cứ ai.

Ngay cả chuyện này mà Diệp Thừa cũng đã nghĩ thay cô rồi sao?

Thảo nào bọn họ không hề đề cập đến Diệp Thừa.

“Vậy bọn họ không sợ sẽ đắc tội với Diệp gia à?”

Lê Uyên cười hừ một tiếng.

“Chúng ta sao có thể đắc tội với Diệp gia? Cô sẽ không cho rằng người như Diệp Thừa sẽ vì cô mà trả thù chúng tôi chứ? Bình thường dỗ dành cô thế thôi, nhưng đứng trước lợi ích thì bọn họ sẽ chỉ bo bo giữ mình, sao cô lại còn ngây thơ như thế?”

Xem ra trong khoảng thời gian này Lê Uyên đã được rèn luyện không ít.

Dựa theo lời của Lê Uyên mà phán đoán, chắc chắn hôm nay bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Lê Thiên Thiên âm thầm siết chặt ngón tay, sẵn sàng nghênh chiến.

Dưới sự thúc giục của Lê Uyên, Lê Thiên Thiên đã quay trở về phòng riêng.

Cô không dấu vết mà kiểm tra điện thoại một chút, vẫn còn đang ghi âm, không bị phát hiện.

Yên lặng buông điện thoại, thoáng thấy Lý Trác Mỹ và Phó tổng trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó ông ta chủ động nâng ly lên ý muốn mời rượu với cô.

Tầm mắt Lê Thiên Thiên tập trung vào ly rượu trước mặt, bên trong là chất lỏng trong suốt cái gì cũng nhìn không ra tới.

Ánh mắt cô lại xẹt qua mỗi người đang ngồi ở đây, biểu tình trên mặt bọn họ dù là rất nhỏ cũng đều được cô thu hết vào mắt.

Khẩn trương, đáng khinh, hả hê, con buôn.

Đặc biệt trong ánh mắt của Lê Châu và Lý Trác Mỹ, cô phảng phất như một con cừu non đang đợi làm thịt.

Trong đầu xẹt qua một trận hoảng hốt, đây chính là cha mẹ đã sinh sống cùng cô 20 năm sao? Dù là nuôi chó cũng không nỡ ăn mà có phải không?

Ngón tay trắng dài của Lê Thiên Thiên vuốt ve ly rượu, giọng nói không cao không thấp, nghe mềm mại nhưng mỗi chữ lại rất hữu lực:

“Hai người muốn gả tôi cho ông ta?”

Trong một khoảnh khắc rất nhỏ biểu tình của Lý Trác Mỹ đã thay đổi nhưng bà ta cũng đã che giấu rất tốt.

“Thiên Thiên, đừng không biết lễ phép như vậy, Phó tổng đang mời rượu kìa.”

Lê Thiên Thiên gật đầu, giống như nghe lời mà cầm ly rượu lên đặt bên môi, dưới vẻ mặt chờ mong của bọn họ, cô chậm rãi nói:

“Tôi không biết uống rượu, đổi cho tôi một ly đồ uống khác.”

“Thiên Thiên, Phó tổng đang mời rượu, sao con có thể uống đồ uống khác.

Ngoan, đừng để người khác nói con gái nhà chúng ta không biết lễ nghĩa.” Lê Châu dỗ ngọt.

Lê Thiên Thiên siết chặt ly rượu trong tay, lặng lẽ cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy đi về phía Phó tổng.

Mọi người không biết cô muốn làm gì nên đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô.

Lê Thiên Thiên đến gần vị trí của Phó tổng, cũng là đến gần hơn với cửa căn phòng, cô nhìn chằm chằm Lý Trác Mỹ, hỏi từng chữ một:

“Trong ly rượu này có bỏ thuốc đúng không?”

Sắc mặt Lý Trác Mỹ ngưng trọng, vừa định đứng dậy đã bị Lê Châu giữ chặt cánh tay ra hiệu cho bà ta bình tĩnh một chút.

Sau đó ông ta quay qua nói với Lê Thiên Thiên:

“Thiên Thiên, sao con có thể nghĩ về bọn ta như vậy chứ?”

“Vậy ông uống một ngụm xem.” Lê Thiên Thiên đưa ly rượu đến trước mặt ông ta.

Lần này Lê Châu cũng không chịu nổi nữa, nét mặt sa sầm.

Bầu không khí trong phòng giống như bình yên trước cơn bão, tựa như đều đang đợi một tiếng sấm nổ để chia cắt loại ngột ngạt này.

Lý Trác Mỹ dẫn đầu làm ra một tia chớp, cuối cùng bà ta cũng bại lộ vẻ mặt cay nghiệt quen thuộc.

“Lê Thiên Thiên, mày cho rằng bọn tao sẽ hại mày?”

“Vậy bà uống thử xem?” Lê Thiên Thiên bình tĩnh chuyển ly rượu đến trước mặt bà ta.

Đương nhiên Lý Trác Mỹ sẽ không nhận ly rượu kia, trong cơn bạo nộ còn mang theo chột dạ.

“Mày nói chuyện với mẹ mình như vậy à!”

“Kể từ thời khắc này khi bà vũ nhục tôi, tôi sẽ không gọi bà là mẹ nữa.”

Lê Thiên Thiên thả lỏng tay, ly rượu liền rơi xuống mặt đất.

Tiếng ly vỡ vang vọng khắp phòng như một tiếng sấm nổ vang khiến mọi người hãi hùng khiếp vía.

Đến lúc bọn họ phục hồi tinh thần thì Lê Thiên Thiên đã chạy ra khỏi phòng, Lý Trác Mỹ và Lê Châu nhanh chóng phản ứng lại, chạy ra ngoài đuổi theo.

Lê Thiên Thiên chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vừa nãy cô đã cố ý lưu ý lộ trình, từ phòng riêng đến nơi này mất thời gian ít nhất, hơn nữa còn có bồn hoa che chắn, cúi người là có thể nhanh chóng ẩn nấp thân mình.

Thành công trốn vào trong buồng vệ sinh nhỏ, cô lấy điện thoại bấm dừng ghi âm, đeo tai nghe vào rồi bấm nghe.

Lý Trác Mỹ: “Phó tổng, ông có vừa lòng với con gái lớn của tôi không?”

Phó tổng: “Vừa lòng, vậy chuyện còn lại…”

Lý Trác Mỹ: “Ông yên tâm, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, đây là thẻ phòng, ông cất đi, đợi lát nữa cho nó uống xong ly rượu kia là được.”

Phó tổng: “Ha ha ha, tiểu Lý à cô cứ yên tâm đi, con gái cô đi theo tôi rồi, khoản đầu tư sẽ được chuyển đến công ty hai người ngay lập tức.”

Lý Trác Mỹ, Lê Châu: “Cảm ơn Phó tổng.”

Nghe xong đoạn ghi âm, dạ dày Lê Thiên Thiên quay cuồng một trận, may mắn là vừa nãy cái gì cũng chưa ăn, nếu không thật sự sẽ nôn ra mất.

Mãi đến khi Diệp Thừa gọi điện đến cô mới nhận ra cả người mình đang rét run, ngón tay run rẩy bấm từ chối cuộc gọi rồi nhắn lại WeChat.

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Diệp Thừa, có thể đến tìm em một chút được không?】

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: *Chia sẻ vị trí*】

【Cuồng tự luyến: Anh đã đến rồi, em ở đâu?】

Diệp Thừa đã đến rồi?

【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Trong phòng vệ sinh trên lầu hai.】

【Cuồng tự luyến: Lập tức đến, chờ anh.】

Nhìn tin nhắn trên màn hình, cảm xúc vừa khẩn trương lại vừa đau buồn của Lê Thiên Thiên từ từ dịu xuống, ngón tay cũng dần ấm lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy an tâm.

Hẳn là dì Diệp đã nói cho Diệp Thừa biết vì chỉ có mỗi dì ấy biết về địa điểm buổi gặp mặt hôm nay.

Trong buồng vệ sinh vô cùng tĩnh, cô lặng lẽ mở cửa ra một khe nhỏ để quan sát, sau khi chắc chắn rằng không có người mới đi ra ngoài.

Tiếp tục đứng ở cửa nhà vệ sinh thăm dò, nhìn thấy được Phó tổng bước ra khỏi phòng riêng, cô lại nhanh chóng trốn vào trong buồng nhỏ.

Phó tổng đã đi ra, hẳn là một nhà Lý Trác Mỹ cũng đã rời đi, Lê Thiên Thiên thử bước ra thăm dò lần nữa nhưng lần này lại xui xẻo đụng phải Phó tổng ngay trước bồn rửa tay chung.

“Thì ra cô trốn ở chỗ này!”

Dưới cặp kính dày cộp, ông ta nhìn chằm chằm vào cô, li3m môi, lời nói ra đều là ti tiện.

“Cha mẹ đều đã đem cô bán cho tôi, cô cũng đừng giả bộ thanh thuần…”

Thanh âm bên tai đột nhiên biến mất, Lê Thiên Thiên giương mắt, trong nháy mắt Diệp Thừa đã dùng hai tay bịt kín lỗ tai cô lại, ngăn lại những thanh âm khó nghe kia.

Trong con ngươi đen láy của Diệp Thừa, tất cả đều là bóng hình của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-60.html.]

Nỗi lo lắng nồng đậm nơi đó tan biến từng chút bởi vì đã đến được bên cô, cuối cùng hóa thành tia sáng ấm áp.

Thế giới của cô phảng phất trở nên yên tĩnh.

Tên đàn ông bẩn thỉu kia cũng kinh ngạc với sự xuất hiện của Diệp Thừa, ông ta nói gì đó, hết thảy cô đều không nghe thấy.

Giờ phút này cô chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của Diệp Thừa.

Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng đóng mở, Phó tổng ôm cái bụng phát tướng cúi đầu khom lưng mà lui ra ngoài.

Đến lúc này Diệp Thừa mới buông lỏng tay ra.

Câu đầu tiên lọt vào tai cô chính là:

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Chiếc Porsche màu đen quẹo trái quẹo phải len qua con đường nhỏ hẹp, cuối cùng cũng đến ngõ nhỏ Lâm Nam.

Diệp Thừa xuống xe đi vòng qua mở cửa ghế phụ, Lê Thiên Thiên ngây người nhìn hắn.

Diệp Thừa nhếch khóe môi, nắm lấy tay cô kéo xuống xe.

“Diệp Thừa, anh từ từ đã.” Lê Thiên Thiên dùng sức giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, trong mắt xuất hiện một tia lo lắng.

“Bây giờ anh định đi nói chuyện chuyển hộ khẩu thật sao?”

Diệp Thừa nhìn cô vài giây, dường như đã nhìn thấu được tâm lý lo lắng của cô, hắn tiến lại gần một chút, nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc tung bay bên khóe miệng cô rồi nhẹ giọng hỏi:

“Em sợ bị chú dì Đường từ chối à?”

Lê Thiên Thiên bị nói trúng tâm sự nên chậm rãi rũ mắt xuống.

Mặc dù nghĩ không ra lý do để bọn họ từ chối nhưng cô chính là sợ, chỉ cần bọn họ toát ra một chút do dự, cô cũng sợ.

Trên mặt tình cảm cô đặc biệt bị động, chỉ cần đối phương có một chút không kiên quyết, cô sẽ không làm khó họ.

“Bọn họ sẽ không từ chối em.”

Ấm áp từ lòng bàn tay Diệp Thừa truyền đến, đây là nguồn nhiệt duy nhất trong cơn gió lạnh thấu xương.

TBC

“Vậy lỡ như Lê Uyên không cho bọn họ chuyển hộ khẩu thì sao?”

Lê Thiên Thiên vẫn rũ mắt không chịu tiến về phía trước.

Nhìn lại vài lần lựa chọn giữa cô và Lê Uyên của cha mẹ, cô không có lòng tin với tình thương của bọn họ.

Bọn họ là cha mẹ ruột của cô, cô không muốn nghiệm chứng bất cứ điều gì, cũng sợ hãi phải nghiệm chứng.

Ngón tay bị nắm chặt, cô nâng mắt, nhìn thấy tay mình có vẻ hơi nhỏ nhắn so với bàn tay to với những khớp xương rõ ràng của Diệp Thừa, cũng nghe được hắn kiên định mà nói:

“Bọn họ sẽ chọn em.”

Không biết có phải là do ngữ khí của Diệp Thừa quá mức khẳng định hay không, điều này đã giúp cô có đủ dũng khí để đối mặt với chuyện này, bất tri bất giác đã đi theo hắn vào tiệm ăn.

Lúc này đã gần hai giờ chiều nhưng trong tiệm vẫn còn khách, dường như việc kinh doanh tốt hơn trước rất nhiều.

Nhưng Đường An Tường và Chu Nãi Hinh không ở bên ngoài, thanh âm ẩn ẩn từ trong phòng bếp truyền đến.

Diệp Thừa dẫn Lê Thiên Thiên đi đến cửa phòng bếp, giọng Lê Uyên truyền ra rõ ràng.

“Cô ta làm vậy là không đúng! Đập vỡ ly ngay trước mặt người ngoài, có chút giáo dưỡng nào không chứ? Sắp xếp xem mắt cho cô ta thì làm sao? Không phải hôn nhân đều là do cha mẹ làm chủ à?”

Đúng thật là sợ điều gì thì điều đó sẽ đến.

Lê Thiên Thiên cảm thấy m.á.u trong người mình như đông lại, không truyền được đến đầu ngón tay nên ngón tay có chút lạnh lẽo, nếu không phải Diệp Thừa đang nắm chặt lấy tay cô thì e là nó lại bắt đầu phát run.

“Hôn nhân là do cha mẹ làm chủ? Viên Viên à, sao con lại có suy nghĩ như vậy chứ? Hiến pháp, luật hôn nhân đều đã quy định hôn nhân là tự do.

Sao con càng học lại càng cổ hủ vậy?” Giọng Chu Nãi Hinh từ bên trong truyền ra.

Lần đầu tiên Lê Uyên bị Chu Nãi Hinh trách cứ nên nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc lâu cô ta mới lên tiếng.

“Con cổ hủ? Không phải hào môn đều là như vậy sao? Phó tổng kia cũng là một ông chủ lớn, nếu cô ta đã sinh ra trong gia đình nghèo này, có thể gả được ra ngoài đã là không tồi.”

“Tuy nhà chúng ta nghèo nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa từng bạc đãi con!”

Giọng Chu Nãi Hinh mang theo nghẹn ngào, tiếp tục nói:

“Bọn ta không có năng lực, nhưng dù là liều mạng bọn ta cũng sẽ không để cho con của mình phải chịu ủy khuất! Dựa vào đâu mà bọn họ dám sắp xếp cho con gái của bọn ta kết hôn với một lão già 50 tuổi?”

Không biết thứ gì đã bị đánh đổ, Đường An Tường lớn tiếng nói:

“Ta hiểu rồi, Lý Trác Mỹ muốn giao con gái của ta cho một lão già có đúng không? Vậy con bé quăng vỡ cái ly là còn nhẹ, đúng ra phải nên lật đổ cả bàn ăn!”

Có lẽ Lê Uyên chưa bao giờ bị bọn họ nói chuyện hung dữ như vậy nên liền khóc nức nở thét lên:

“Hiện tại hai người đều hướng về Lê Thiên Thiên phải không? Hai người sẽ không thật sự muốn chuyển cô ta vào sổ hộ khẩu chứ?”

“Đương nhiên là phải chuyển, con bé là con gái của bọn ta!”

Thanh âm to lớn vang dội của Đường An Tường truyền khắp tiệm ăn, vang vọng cả hẻm nhỏ tiêu điều sau giờ ngọ.

Trong thời điểm nguy hiểm khẩn trương Lê Thiên Thiên cũng chưa từng khóc, vậy mà hiện tại bởi vì một câu nói này mà đôi mắt đã ướt đẫm.

Lần đầu tiên cô được kiên định lựa chọn.

-

[Khu biệt thự Hưng Trà]

Dương Chức thăm dò nhìn Diệp Đào đang thu dọn túi đựng dụng cụ đánh gôn trong phòng ngủ, sắc mặt có chút nôn nóng.

Bà nhìn thời gian, đã gần đến 5 giờ, sợ rằng nếu ông ấy còn rề rà thêm một lúc nữa thì Lê Thiên Thiên sẽ đến mất.

Bà không muốn để Thiên Thiên đụng mặt với ông ấy, rốt cuộc vẫn là có tật giật mình, sợ ông ấy nói lộ ra chút gì đó thì bà khó mà lấp li3m được.

“Lão Diệp, ông vẫn chưa thu dọn xong à?”

Diệp Đào bị thúc giục liền ngẩng đầu nhìn vợ, nghĩ một lúc vẫn là lên tiếng hỏi:

“Tôi căn bản không thích đi chơi vào buổi chiều tối, lỗ gôn đều không thấy rõ, sao bà cứ một hai bắt tôi phải đi?”

“Quan trọng là đi để cảm thụ được niềm vui, bầu không khí mà ban ngày không có.

Không phải là tôi đang nghĩ cho ông à, trước nay chưa từng thể nghiệm qua nên hôm nay mới để ông đi một lần cho biết.”

Diệp Đào đã quen bị vợ chi phối nên không tiếp tục tranh luận nữa, chậm rãi kéo khóa túi, đeo lên lưng rồi bất đắc dĩ bước xuống lầu.

Dương Chức vừa đưa Diệp Đào ra đến cửa thì chuông cửa cũng vừa vặn vang lên.

Trong lòng bà hơi hồi hộp, cửa cũng đã bị Diệp Đào mở ra, khuôn mặt nhỏ xinh của Lê Thiên Thiên xuất hiện ở cửa, Dương Chức không tự giác mà nở nụ cười

Sau đó bà cũng nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thừa ở phía sau Lê Thiên Thiên, tươi cười biến mất trong nháy mắt.

“Sao con cũng đến?”

“Con đưa em ấy đến.” Diệp Thừa chớp chớp mắt chỉ vào Lê Thiên Thiên.

“À.”

Dương Chức túm Lê Thiên Thiên vào trong, đẩy chồng mình ra ngoài rồi nói với con trai:

“Người cũng đã đưa đến, con có thể đi được rồi.”

Hai cha con đưa mắt nhìn nhau, cửa đóng ‘rầm’ một tiếng, chính thức bị nhốt bên ngoài.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: … Có khả năng tôi không phải là con ruột, nhưng mà mẹ à, trả lại vợ cho con đi.

Diệp Đào: Ta thất sủng rồi….

 

Loading...