Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Hào Môn - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:00:26
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạn nhỏ khác có, em cũng có.

Hôm sau Lê Thiên Thiên mới biết được là ngày hôm qua mọi người trong văn phòng cùng nhau bàn về tiệc liên hoan đêm Bình An.

(24/12)

Mỗi khi đến ngày này, Lý Trác Mỹ sẽ không cho phép cô ra ngoài chơi trừ khi có tiệc rượu.

Vậy nên cô cũng không có khái niệm về ngày lễ Giáng Sinh.

Gần đến giờ tan làm, ai nấy đều háo hức với việc được đi liên hoan mà không cần phải bỏ tiền túi, hơn nữa nhà hàng mà Triệu Tương đề xuất còn là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, cực kỳ ‘hot’ trong dịp lễ này.

Triệu Tương vẫn là dựa vào việc ngày ngày đi bát quái ở khắp nơi mà mở rộng vòng quan hệ, thành công nhờ được một đồng nghiệp ở phòng ban khác đặt chỗ giúp.

Nửa tiếng cuối cùng không ai còn tâm tư làm việc nữa, bắt đầu thảo luận nên đi bao nhiêu xe bởi vì có người không lái xe, cũng có người muốn uống rượu.

Lê Thiên Thiên đặt mình ngoài vòng huyên náo, không tham dự vào cuộc thảo luận mà cần cù làm báo cáo hoàn trả trong tháng này để nộp cho Hàn Dương.

Cuối cùng thì hôm nay sếp của cô cũng đã trở lại làm việc.

“Mà này, chúng ta có nên gọi trợ lý Hàn đi cùng hay không?” Có người lên tiếng hỏi.

Bởi vì không biết Hàn Dương sẽ nghỉ phép bao lâu nên trước đó khi bàn bạc mọi người không tính đến anh ấy.

Nhưng trùng hợp hôm nay Hàn Dương đã đi làm lại, về tình về lý đều phải mời.

Doãn Hoằng vừa nghe thấy vậy liền nhìn về phía trợ lý nhỏ của Hàn Dương theo bản năng.

“Đúng vậy.

Lê Thiên Thiên, cô đi mời trợ lý Hàn đi.”

TBC

Lê Thiên Thiên vừa lúc làm xong việc, ngẩng đầu nhìn Doãn Hoằng rồi gật đầu đồng ý sẽ gọi điện mời Hàn Dương.

Điện thoại được kết nối, chất giọng trầm của Hàn Dương truyền đến.

“Alo?”

“Sếp, một lát nữa bộ phận của chúng ta sẽ đi liên hoan, thư ký Doãn bảo em mời anh đến tham gia với mọi người.”

Đầu bên kia trầm mặc một lúc, giọng nói của Diệp Thừa bất ngờ truyền đến, rất rõ ràng.

“Được, anh cũng đi.”

Lê Thiên Thiên:?

“Sao vậy?” Mọi người thấy Lê Thiên Thiên sững sờ cúp điện thoại thì nhao nhao lên hỏi.

Không đợi cô trả lời, cửa kính tự động trước văn phòng mở ra, Hàn Dương tiến vào.

“Đi thôi, Thừa ca cũng đi cùng.”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về thân ảnh thon dài phía sau Hàn Dương, biểu tình cũng giống hệt Lê Thiên Thiên.

-

Lần liên hoan này tính cả Diệp Thừa thì tổng cộng có mười hai người, kế hoạch là bốn người đi một xe.

Diệp Thừa muốn ngồi chiếc Ferrari màu đỏ do Lê Thiên Thiên lái, Hàn Dương tự nhiên cũng sẽ đi cùng.

Còn dư lại một vị trí, mọi người bắt đầu đùn đẩy nhau, cuối cùng Triệu Tương - người được xem là có mắt nhìn nhất được cử ra đi cùng xe với lãnh đạo.

Triệu Tương cũng muốn ngồi Ferrari nên không hề từ chối, nhưng vì không muốn ngồi cùng với tiểu Diệp tổng ở hàng ghế sau nên liền nhanh chân chạy đến chỗ ghế phụ.

Cô ta gật đầu chào Hàn Dương - người vừa mở cửa ghế sau ngồi vào, đồng thời cũng cảm thấy thật may mắn vì động tác mau lẹ của bản thân.

Nhưng vừa mới xoay người liền cảm thấy mình bị một bóng đen bao trùm.

Nghiêng đầu qua nhìn thì phát hiện tiểu Diệp tổng đang đứng ngoài cửa xe nhìn cô ta chằm chằm.

Mãi đến khi Diệp Thừa dùng hai ngón tay gõ vào cửa sổ xe rồi ngoắc ngoắc thì Triệu Tương mới hiểu được, đây là tiểu Diệp tổng muốn ngồi ở vị trí ghế phụ này.

Triệu Tương cuống quít mở cửa xuống xe rồi đi ra hàng ghế phía sau, chớp chớp mắt nở nụ cười khổ với Hàn Dương, tựa như đang dò hỏi vì sao tiểu Diệp tổng không ngồi ở hàng ghế phía sau mà một mực phải ngồi ở ghế phụ?

Hàn Dương đưa mắt nhìn Triệu Tương một cái nhưng không giải đáp vấn đề của cô ta mà lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lê Thiên Thiên cũng không để ý đến nội tâm đang d.a.o động của Triệu Tương, cô khởi động xe rồi xuất phát theo chỉ dẫn.

“Balo của em đâu?” Diệp Thừa lên tiếng hỏi.

“Để ở ghế sau.” Lê Thiên Thiên liếc mắt nhìn Diệp Thừa, không biết hắn lại muốn làm gì.

Triệu Tương thấy bên cạnh mình có một chiếc balo da nhỏ căng phồng nên cầm lên hỏi:

“Là cái này đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-57.html.]

Diệp Thừa duỗi tay nhận lấy rồi trực tiếp mở ra, thấy bên trong đều là đồ dùng của mình thì vừa lòng cong môi cười, tùy tay lấy ra một hộp kẹo Xylitol, tâm tình không tồi hỏi Lê Thiên Thiên:

“Em ăn không?”

Lê Thiên Thiên gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy nhưng một viên kẹo nhanh chóng được nhét vào miệng cô.

Cô nâng mắt nhìn kính chiếu hậu theo bản năng, quả nhiên thấy được Triệu Tương đang mở to hai mắt mà nhìn, ngọn lửa bát quái bên trong đang bùng lên.

-

Xe vững vàng chạy đến nhà hàng.

Nơi này trông giống một biệt thự cổ, thoạt nhìn không có gì nổi bật.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này mới hơn năm giờ mà trời đã gần tối.

Lúc mọi người đến đông đủ thì biệt thự cổ màu trắng chợt sáng lên, ánh đèn trang trí rực rỡ khiến nó trở nên xa hoa lộng lẫy.

Tựa như một người phụ nữ ban ngày thì mộc mạc nhưng đêm vừa xuống liền trở nên nùng trang diễm mạt, mị lực nở rộ.

Nhân viên tiếp khách dẫn đoàn người lên lầu theo lối cầu thang hình cung ngoài trời, bước trên những bậc thang trong suốt tự phát sáng, tùy tiện tạo dáng cũng có thể chụp được một tấm ảnh mang cảm giác thời thượng.

Trên tầng ba có một loạt căn phòng nhỏ bằng kính trong suốt được treo đầy những dây đèn hình sao, dưới bầu trời đêm chúng càng thêm rực rỡ.

Mười hai người được dẫn đến căn phòng kính hình chữ nhật, vừa bước vào liền cảm nhận được hơi ấm từ bếp lò.

Mọi người ngồi vào chỗ, đương nhiên vị trí chủ vị sẽ là của Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên và Hàn Dương cũng lần lượt ngồi xuống bên cạnh.

Đáng lẽ hôm nay sẽ là một buổi liên hoan hoà thuận vui vẻ nhưng không ngờ lại trở nên âm trầm thiếu sức sống, thật tiếc thay cho cảnh đẹp nơi đây.

Nhân viên đưa thực đơn trong tay cho Diệp Thừa, hắn nhận lấy rồi thản nhiên đưa sang cho Lê Thiên Thiên, chậm rãi dựa lưng vào ghế, nói:

“Anh mời khách, thoải mái chọn món đi.”

Những lời này khiến ai nấy đều mừng thầm nhưng mặt ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.

Chính lúc này mới cảm nhận được niềm vui duy nhất khi đi ăn cùng với lãnh đạo.

Lê Thiên Thiên gọi hai món mình muốn ăn rồi truyền thực đơn cho người khác, mỗi người đều gọi thêm một, hai món.

Sự có mặt của Diệp Thừa khiến mọi người trở nên câu nệ, nói nhiều thêm một câu cũng không dám, gọi món xong xuôi thì bầu không khí lại lâm vào cục diện bế tắc.

“Tiểu Diệp tổng, cho tôi xin phép đi vệ sinh.”

Không biết Doãn Hoằng đã ăn phải thứ gì mà bỗng cảm thấy bụng hơi đau, đứng dậy xin phép ra ngoài đi nhà vệ sinh.

Những người khác cũng định noi theo ông ấy nhưng lúc này nhân viên lại bắt đầu dọn đồ ăn lên, một bàn tràn đầy mỹ thực khiến không ai có thể nhấc nổi chân, bắt đầu sôi nổi lấy điện thoại ra chụp đủ mọi góc.

Lê Thiên Thiên cũng bị những đĩa đồ ăn tinh xảo trước mắt thu hút, bò bít tết phủ đẫm sốt, sầu riêng nướng phô mai vừa thơm lại vừa nồng, bánh gato loang màu hồng nhạt, mỗi một món đều là một bữa tiệc thị giác mãn nhãn.

Cô li3m môi dưới, cầm lấy d.a.o nĩa chuẩn bị dùng bữa thì bỗng một cánh tay thon dài lại duỗi đến trước mặt, cúc áo kim cương sáng rực lên dưới ánh đèn.

Lê Thiên Thiên đành phải buông d.a.o nĩa để giúp Diệp Thừa xắn cổ tay áo lên, động tác vô cùng tự nhiên thành thạo.

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời quên mất việc chụp ảnh.

Một màn ngay sau đó lại càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn.

Tiểu Diệp tổng đẩy đĩa của mình đến trước mặt Lê Thiên Thiên, một câu cũng không nói, Lê Thiên Thiên chỉ nhìn thoáng qua, cũng không hỏi tiếng nào, lập tức gắp bông cải xanh và rau thơm sang đĩa của mình.

Toàn bộ quá trình hai người đều im lặng, ngay cả giao lưu ánh mắt cũng không có, đây là kiểu ăn ý gì vậy?

Sau khi Diệp Thừa lấy đĩa về Lê Thiên Thiên mới chú ý đến những ánh mắt vừa cố ý lại vừa vô tình của mọi người chuyển đến bên này, tất cả đều tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

“Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của một trợ lý.” Cô vội vàng giải thích một câu.

Đều là trợ lý, lại chưa từng làm những chuyện như vậy, vẻ mặt Hàn Dương cứng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn dính nước sốt, trố mắt vài giây rồi lại yên lặng rũ mắt.

Bộ dáng giống như đang nói: Là tôi không làm tròn bổn phận.

Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói:

“Sếp, em không phải có ý đó…”

Lúc này điện thoại Diệp Thừa bỗng rung lên, hắn cầm lấy nhìn thoáng qua rồi liền bảo Hàn Dương cùng ra ngoài đi vệ sinh.

Lê Thiên Thiên ghét bỏ mà nhìn theo bóng lưng của bọn họ, đàn ông đi vệ sinh cũng thích tìm bạn đi cùng?

Cô duỗi tay định rót thêm nước trái cây nhưng Triệu Tương đã nhanh tay rót đầy giúp cô.

Cô ta nở nụ cười hết sức ân cần, tràn ngập thân thiện và lấy lòng.

Không biết căn phòng này sử dụng loại kính gì, ngoài lạnh trong nóng nhưng mặt kính không bị phủ hơi nước, có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên ngoài.

Một nhóm người cả nam lẫn nữ ăn mặc xinh đẹp đang đi đến, hẳn là cũng hẹn trước tổ chức liên hoan ở đây.

“Chậc chậc, đây chắc chắn là nhóm phú nhị đại.

Loading...