Kết hợp biểu tình và câu nói vừa rồi, đại khái cũng đã suy ra được mỹ nữ chân dài nói gì.
Tính tình của cô nàng đến từ Đông Bắc kia cũng không phải dạng vừa, cô ấy lập tức đứng lên nhìn chằm chằm vào mỹ nữ chân dài, nói:
“Cô vừa mới nói gì đó? Có giỏi thì lặp lại lần nữa cho tôi nghe một chút!”
Mỹ nữ chân dài cảm thấy mình không thể đấu lại số đông nên trừng mắt nhìn Lê Thiên Thiên một cái rồi nhanh chóng đi ra chỗ khác.
Lê Thiên Thiên vốn đang tưởng có thể thoát khỏi mấy cô gái này nhưng không ngờ sau trận vừa rồi lại chiếm được hảo cảm và sự tín nhiệm của mọi người, hoàn toàn được tiếp nhận vào hội.
“Này? Cô bắt đầu thích Diệp Thừa từ khi nào vậy?” Bọn họ sôi nổi lên tiếng hỏi.
“Hai, hai ngày trước.” Lê Thiên Thiên thuận miệng qua loa lấy lệ đáp lại.
Cũng may lúc này một trận reo hò vang lên, trận đấu cuối cùng cũng đã kết thúc.
Lê Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm vì ánh mắt của mọi người đã chuyển dời xuống sân đấu.
TBC
Đấu thủ chiến thắng phía bên trái cởi mũ giáp ra trước, khuôn mặt của Diệp Thừa lộ ra.
Chiếc cằm thon gầy hơi nâng lên, bên trong hốc mắt sâu là một đôi mắt đen nhánh, tuy đẹp nhưng lại lạnh băng.
Sợi tóc giữa trán bị mồ hôi tẩm ướt, hắn hơi cúi đầu hất hất tóc, từng giọt mồ hôi như nhảy múa dưới ánh đèn sáng chói.
Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Diệp Thừa đều khiến người trên khán đài gào thét, cô nàng Đông Bắc ngồi cạnh Lê Thiên Thiên dù đã khàn giọng nhưng vẫn hét theo, ánh đèn flash của điện thoại chớp liên tiếp hết đợt này đến đợt khác.
Mấy người chị em bên cạnh cô ấy đều đã đứng lên chuẩn bị đi xuống sân đấu phía bên dưới.
Lúc gần đi cô nàng Đông Bắc cũng không quên lôi kéo theo người chị em mới của mình - Lê Thiên Thiên.
Cô ấy tiến gần đến bên tai Lê Thiên Thiên tự hào mà nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-3.html.]
“Cô quen được chúng tôi là có phúc lắm đó, để tôi dẫn cô đi xuống chụp ảnh chung với Diệp Thừa.”
“Không, không cần đâu.” Lê Thiên Thiên kịp thời dừng bước chân, xoay người muốn trở về.
Hiện tại cô chính là bị bắt vào trong fandom của Diệp Thừa, nếu để bọn họ biết giữa cô và Diệp Thừa có hôn ước, cô còn giả vờ như mới nhận biết hắn thì thật sự là c.h.ế.t mất.
“Bọn tôi quen biết với bạn của Diệp Thừa, đặc biệt đáng tin cậy, cô đừng thẹn thùng làm gì.” Cô nàng Đông Bắc tiến lên một bước lớn ngăn lại Lê Thiên Thiên đang muốn bỏ trốn.
Trong lúc nói chuyện thì bọn họ đã đi tới khu vực nghỉ ngơi trên sân đấu.
Ngồi trên ghế dài ở khu nghỉ ngơi là một vị soái ca mặc thường phục, mày rậm mắt to, dáng vẻ chính trực, nếu ở trong phim thì chắc chắn sẽ đóng những vai anh hùng.
Người này đúng là một trong số ít bạn tốt của Diệp Thừa, Khương Hành.
Anh ta có quen biết Lê Thiên Thiên.
Lúc mấy cô gái vẫy tay chào hỏi với Khương Hành thì Lê Thiên Thiên cúi thấp đầu xuống rồi lấy tay che trán.
Nghe thấy Khương Hành gọi một tiếng “Diệp Thừa”, mấy cô gái đều cố gắng hết sức để kìm nén sự kích động.
Tay Lê Thiên Thiên bị cô nàng Đông Bắc nắm chặt đến sinh đau, cô vừa ngẩng đầu kêu đau một tiếng thì vừa lúc chạm phải ánh mắt của Diệp Thừa đang chậm rãi tiến tới bên này.
Hắn đang cầm khăn lông thong thả lau mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, một tay khác cầm điện thoại, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm về phía Lê Thiên Thiên không hề chớp mắt.
Diệp Thừa càng đến gần, trong đầu Lê Thiên Thiên nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ nên làm thế nào để tỏ ra không quen biết nhưng không được quá giả.
Ai ngờ lúc này một giọng nói từ trong điện thoại Diệp Thừa truyền ra.
“Diệp Thừa, anh đang ở đâu vậy? Em có thể đến tìm anh được không?”
Giọng nói được phát ra loa ngoài, thanh âm rõ ràng vô cùng, chỉ cần không điếc thì đều có thể nghe ra được đó là giọng nói mềm mềm nhu nhu rất dễ nhận biết của Lê Thiên Thiên.
Giờ phút này chủ nhân của giọng nói cứng đờ người, cảm nhận được cảm giác còn chưa kịp ra trận mà đã c.h.ế.t hết sức lừng lẫy.
Lê Thiên Thiên chậm rãi nâng mắt u oán mà nhìn Diệp Thừa.
Ngón tay thon dài của hắn vẫn đang lướt lướt trên màn hình điện thoại, dường như đang kiểm tra từng tin nhắn chưa đọc.