Nữ Phụ Hào Môn - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-05-11 01:12:53
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nửa tiếng trôi qua, Lê Thiên Thiên nằm trên giường sắp ngủ đến nơi thì điện thoại đột nhiên sáng lên, QQ xuất hiện thông báo mới.
Một tài khoản tên Quả cam* thêm bạn với cô.
*橙子: Chéngzi
Nhìn thấy cái tên vừa kiên định lại vừa ăn ngon như vậy, trong lòng Lê Thiên Thiên lập tức nảy sinh hảo cảm, cơn buồn ngủ cũng lui đi, cô chủ động nhắn tin chào hỏi đối phương.
【Ăn ít một chút: Xin chào.】
Một lúc sau bên kia mới nhắn lại.
【Quả cam: Có cao kiến gì sao?】
Cô có thể có cao kiến gì chứ, chỉ là cảm thấy hắn vừa si tình lại vừa ôn nhu như vậy nên đơn giản là muốn khai sáng cho hắn một chút, không muốn hắn phải tiếp tục buồn nữa.
【Ăn ít một chút: Tôi không quá hiểu rõ về tình huống của hai người nên cũng chỉ dám đưa ra một cái suy luận đơn giản như thế này dựa vào việc anh nói cô ấy đột nhiên rời đi và anh cũng không biết rõ nguyên nhân vì sao.】
【Ăn ít một chút: Liệu có phải cô ấy có gì đó bất đắc dĩ nên mới không thể nói rõ nguyên nhân cho anh biết hay không?】
【Quả cam: Có lý, nói tiếp đi.】
Cô cũng không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể tiếp tục tiếp thêm năng lượng tích cực.
【Ăn ít một chút: Anh đã hỏi qua cô ấy là vì sao chưa?】
【Quả cam: Chưa.】
【Ăn ít một chút: Cô ấy không nói nguyên nhân, anh cũng không chủ động hỏi qua, vấn đề nằm ở cả hai người.】
【Ăn ít một chút: Tôi cảm thấy anh nên chủ động một chút.】
【Ăn ít một chút: Đương nhiên đây chỉ là kiến nghị của riêng tôi, anh có thể suy xét.】
Khoảng năm phút trôi qua, khi Lê Thiên Thiên cho rằng đối phương sẽ không nhắn lại nữa thì một tin nhắn mới lại đến.
【Quả cam: Kiến nghị rất hay, cảm ơn.】
【Ăn ít một chút: Không có gì, có thể giúp được anh tôi rất vui.】
Bản thân Lê Thiên Thiên cũng không biết kiến nghị của mình có cái gì hay ho, vậy mà anh ta lại còn cảm ơn cô, thật đúng là một người đàn ông ấm áp.
Chẳng qua nhờ đó mà anh ta có thể di dời phần nào nỗi buồn của mình, vậy cũng xem như là chuyện tốt.
Lê Thiên Thiên mãn nguyện ngủ thiếp đi.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Ngày hôm sau Lê Thiên Thiên tỉnh lại, mở to mắt hai giây mới phản ứng lại được là cô đã dọn về ký túc xá.
Loại cảm giác này, trong thoáng chốc như trở lại mười ba năm trước đây, sau cái ngày mà cô rời khỏi Diệp gia.
Ngày đó, cô theo thói quen sau khi rời giường sẽ đến phòng cách vách để tìm anh trai nhỏ chơi cùng nhưng sau lại bừng tỉnh nhớ ra anh trai nhỏ không có ở đây.
Cô đã nhờ Lý Trác Mỹ gọi cả chục cuộc điện thoại đến Diệp gia để tìm Diệp Thừa nhưng hắn chưa từng nghe máy một lần nào.
Vì chuyện này mà cô đã khóc suốt ba ngày, đôi mắt đều sưng lên rồi mới hiểu ra có lẽ là anh trai nhỏ không muốn gặp cô nữa, và cũng không hề thích cô.
Vài tháng sau cô cũng bị phát hiện là không phải con gái ruột của Lê gia, cô cảm thấy mình như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Điện thoại bỗng vang lên một tiếng kéo suy nghĩ của Lê Thiên Thiên về hiện thực.
Cô cầm điện thoại lên xem, là Tân Trạch Vũ gửi tin nhắn đến.
【Tân Trạch Vũ: Học tỷ, hôm nay có kế hoạch gì không?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-24.html.]
Lê Thiên Thiên nhìn ngày tháng trên điện thoại mới bừng tỉnh ra hôm nay là cuối tuần, cô phải mời Tân Trạch Vũ đi ăn để cảm ơn.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Buổi tối hôm nay tôi sẽ mời cậu ăn cơm.】
【Tân Trạch Vũ: Tôi đã đứng dưới lầu ký túc xá của chị rồi, chờ đến buổi tối cũng không phải không thể, chỉ là bên ngoài có hơi lạnh...】
Lê Thiên Thiên:...
Cô xuống giường, tùy tay khoác một cái áo khoác rồi mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
Cậu thiếu niên cao gầy khoác trên người bộ quần áo thể thao màu trắng thoải mái, dường như biết được cô sẽ mở cửa dò xét nên cậu cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cô, nở nụ cười rạng rỡ rồi vẫy vẫy tay.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đáng lẽ cậu nên nói trước với tôi.
TBC
Được rồi, chờ tôi một chút.】
【Tân Trạch Vũ: Không vội, chị cứ từ từ.】
Mười phút sau Lê Thiên Thiên đã đứng trước mặt Tân Trạch Vũ.
Gió lạnh thổi qua khiến một lọn tóc sau tai cô bay múa trong không trung, có lẽ là vì quá vội nên cô đã không buộc tóc cẩn thận.
"Đã nói là không cần phải vội mà."
Tân Trạch Vũ tiến lên một bước vươn tay nắm lấy lọn tóc của Lê Thiên Thiên, muốn giúp cô vén ra sau tai nhưng cô lại cẩn thận né tránh, tự mình túm gọn tóc rồi tùy tay buộc lại thành một cái đuôi ngựa.
"Tôi không có thói quen để người khác phải chờ mình, đáng lẽ cậu nên nói trước cho tôi biết."
Ngoại trừ việc ăn uống, cô chưa bao giờ phải hành động nhanh như hôm nay, quả thật là đã phá vỡ kỷ lục của bản thân mình.
Nhưng cô không muốn phải lặp lại việc này thêm lần nào nữa.
"Xin lỗi chị, tôi chỉ muốn sớm hẹn với chị một chút, lại sợ chị từ chối."
Tân Trạch Vũ hơi cúi đầu, thái độ thành khẩn khiến Lê Thiên Thiên không thể tức giận nổi, sau đó cô lại bừng tỉnh hiểu rõ vì sao cậu ta lại muốn hẹn gặp vào cuối tuần.
"Cậu đây là muốn sáng trưa chiều ba bữa đều là tôi mời?"
Tân Trạch Vũ:...
Tân Trạch Vũ: "Vậy cũng được đó."
Vì là cuối tuần nên người ra vào cổng trường nối liền không dứt, sự xuất hiện của Tân Trạch Vũ cũng rước lấy vô số ánh mắt chú ý.
Cậu ta lại tỏ vẻ như không nhìn thấy gì, dừng bước lại hỏi cô:
"Học tỷ, thời gian vẫn còn sớm, chị muốn đi dạo phố xem phim hay là muốn đi công viên trò chơi?"
Lê Thiên Thiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, lá khô dưới đất bị cô giẫm lên phát ra âm thanh giòn tan, cô nâng mắt chậm rãi đáp lại:
"Tôi muốn đến chỗ chợ tìm việc làm."
Nếu không nhanh chóng tìm việc thì sẽ không thể trả lại đủ 50 vạn kia, dù sao thì mấy ngày nay cũng đã tiêu mất một chút.
Lê Thiên Thiên mới vừa nhảy nhót hai bước đã bị tiếng còi xe chói tai dọa sợ.
Cô vừa quay đầu đã thấy chiếc Porsche quen thuộc đỗ ở ven đường ngoài cổng trường, xuyên qua cửa sổ xe phía trước có thể thấy rõ Diệp Thừa đang lạnh mặt ngồi ở bên trong.
Sao hắn lại đến đây?
Kinh ngạc qua đi, Lê Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ tới vừa nãy chính mình tay chân lành lặn nhảy nhót chơi đùa giẫm nát lá cây.
Lời nói dối chân bị "què" cứ thế mà bị vạch trần.
Hai mắt Diệp Thừa đen như đuốc, tay trái nhàn tản đặt trên tay lái, lười biếng nâng ngón trỏ và ngón giữa lên ngoắc một cái, ý bảo Lê Thiên Thiên đi qua..