Nữ Phụ Hào Môn - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-05-11 01:12:23
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất ngờ là cách làm ba món này không hề khó, so với món Trung thì dễ hơn nhiều.
Cô bỏ thuốc vào một phần nước sốt bò bít tết, còn trang trí lên đĩa thêm hai miếng bông cải xanh để làm dấu phân biệt.
Lần này mọi thứ được hoàn thành ngay trước một giây khi Diệp Thừa về đến cửa nhà.
Lê Thiên Thiên nhìn đồng hồ, vậy mà hôm nay hắn lại về sớm hơn hôm qua tận nửa tiếng.
Nếu không phải cô biết rõ về gốc rễ của Diệp thị, cũng biết công ty ngày càng phát triển thì có lẽ cô phải hoài nghi liệu có phải công ty không có việc gì làm hay không nên hắn mới nhàn rỗi như vậy.
Lê Thiên Thiên cố ý nhảy một chân dẫn Diệp Thừa đi một vòng quanh nhà để khoe thành quả lao động cả ngày của mình, đồng thời cũng để thể hiện hình tượng dù thân có tàn nhưng vẫn dốc lòng dốc sức kiên cường làm việc.
“Sạch sẽ lắm đúng không? Em cũng đã làm xong bữa tối luôn rồi đó.” Lê Thiên Thiên cong mắt chờ đợi khích lệ.
Diệp Thừa cẩn thận sờ lên mặt bàn trà để kiểm tra xem trên đó còn sót lại hạt bụi nào không, trông nghiêm túc không khác gì giám thị ở trường học.
Cũng may là không bị bắt lỗi, Lê Thiên Thiên đắc ý bưng bò bít tết và mỳ ý ra bàn trước rồi sau đó đi múc súp kem nấm trong nồi ra.
Lúc bưng súp kem nấm ra đến thì phát hiện phần bò bít tết có bông cải xanh kia đã bị đổi về phía của cô.
“Từ từ! Phần đó là của em!” Lê Thiên Thiên lên tiếng ngăn cản Diệp Thừa vừa mới cầm lấy d.a.o nĩa chuẩn bị cắt bò bít tết.
Cô vội vàng đem hai phần ăn đổi lại, sau lại cảm thấy mình quá mức kích động nên cố lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giải thích:
“Cho anh phần này lớn hơn một chút.”
Diệp Thừa nghi hoặc nhìn hai phần bò bít tết có độ lớn giống nhau, trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:
“Chỉ là tôi không thích ăn bông cải xanh.”
“Bông cải xanh có thể cho em.” Lê Thiên Thiên gắp bông cải xanh trong phần của Diệp Thừa sang đĩa của mình, mọi chuyện được giải quyết hoàn mỹ.
Sau khi nhìn thấy Diệp Thừa nhai nuốt xong một miếng thịt thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cũng đã rơi xuống.
Cuối cùng cũng thành công rồi!
Lê Thiên Thiên vui vẻ ăn sạch phần của mình, không biết có phải là do súp kem nấm hơi ngọt hay không mà cô cảm thấy miếng bít tết có chút đắng.
Chẳng qua điều đó cũng ngăn không được ngọt ngào trong lòng cô!
Không ngờ nhiệm vụ lại được hoàn thành nhanh như vậy, hiện tại chỉ cần chờ Diệp Thừa đi ngủ là cô có thể triển khai bước quan trọng nhất trong kế hoạch.
Lê Thiên Thiên ngồi dựa vào sô pha làm bộ xem TV nhưng thực tế là đang đợi Diệp Thừa đi ngủ.
Diệp Thừa mới vừa tắm gội xong, lúc này đang ngồi đọc sách ở sô pha đơn trước cửa sổ sát đất.
Dưới ánh đèn bàn, làn da của hắn trắng sáng như sứ, tóc mái đã khô một nửa mềm mại rũ xuống trán, một giọt nước chảy xuống từ sợi tóc bên thái dương phác họa ra hình dáng của sườn mặt, đường cong cổ rồi cuối cùng biến mất trước ngực.
Lê Thiên Thiên thưởng thức sắc đẹp đến mức buồn ngủ, ngáp một cái, buồn bực vì Diệp Thừa mãi vẫn chưa chịu quay về phòng của mình.
Lỡ như hắn ngủ gật trong lúc đọc sách thì cô đưa hắn về phòng bằng cách nào đây?
TBC
Lo lắng đủ mọi chuyện, mí mắt Lê Thiên Thiên càng lúc càng trầm, trước khi sắp ngủ cô còn đang tự hỏi một vấn đề.
Vì sao miếng bò bít tết kìa lại có chút đắng?
-
Một giấc này Lê Thiên Thiên ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đầu óc vẫn còn mê man muốn ngủ thêm nữa.
Cô vươn tay tìm điện thoại di động nhưng sờ soạng mãi mà vẫn không thấy đâu.
Rõ ràng cô vẫn luôn để điện thoại bên cạnh gối mà.
Từ từ.
Chẳng phải tối hôm qua cô ngồi trên sô pha đợi Diệp Thừa sao? Vì sao cô lại ngủ trước chứ?
Lê Thiên Thiên ngây ngốc nhìn quanh căn phòng, cô trở lại phòng ngủ cho khách bằng cách nào vậy?
Nhiều nghi vấn được đặt ra, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh.
Nghĩ đến miếng bò bít tết hôm qua không hiểu sao có chút đắng, đột nhiên trong đầu cô nhảy ra một suy đoán táo bạo.
Liệu khả năng này có thể xảy ra hay không?
Diệp Thừa không thích ăn bông cải xanh nên đã gắp bông cải xanh từ phần của mình sang phần của cô.
Kết quả cô lại nghĩ nhầm là hắn trực tiếp đổi hai phần với nhau nên đã tự đổi phần có thuốc ngủ kia sang cho mình?
Đây chẳng lẽ là tự làm tự chịu trong truyền thuyết sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-12.html.]
Chuỗi suy luận cường đại này đã vắt kiệt chỉ số thông minh của Lê Thiên Thiên.
Cô ngồi yên lặng một lúc lâu rồi bỗng lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng khác.
Hiện tại mấy giờ rồi? Cô không bị trễ thời gian làm nhiệm vụ đánh thức chứ?
Đưa mắt nhìn cả căn phòng lần nữa, cuối cùng cũng thấy được điện thoại đang nằm trên tủ đầu giường.
7 giờ 25 phút.
Chết chắc rồi.
Chắc chắn Diệp Thừa sẽ mượn cơ hội này để đuổi cô đi.
Lê Thiên Thiên rón rén mở cửa phòng, ló đầu ra quan sát phòng ngủ của Diệp Thừa ở bên cạnh.
Cửa phòng đóng chặt, nhìn không ra điểm khác thường nào.
Chắc là hắn đã đến công ty rồi, chờ đến chiều tối khi hắn trở về cô lại biểu hiện tốt một chút thì hẳn là hắn sẽ quên đi chuyện cô dậy muộn.
Lê Thiên Thiên ôm chặt một tia hy vọng cuối cùng rồi bước chân ra ngoài.
Sau đó bị thân ảnh đẹp trai trong phòng bếp dọa sợ đến mức ho khan.
Diệp Thừa vậy mà vẫn còn đang ngồi ăn sáng, ngày thường vào giờ này không phải đã chuẩn bị ra cửa rồi sao?
Chẳng qua trận ho khan này đã mang đến linh cảm cho Lê Thiên Thiên.
Cô cố sức ho thêm vài tiếng, lại còn giả bộ hắt xì hai cái.
Diệp Thừa buông ly nước xuống, im lặng nhìn về phía cô như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Lê Thiên Thiên cố ho khan đến mức suýt chút nữa đã nôn ra, mặt đỏ bừng, cặp mắt rưng rưng.
Hơn nữa hiện tại đầu óc cô vẫn còn hơi mê man nên có chút giống như đang bệnh thật.
“Em…”
“Xin lỗi anh vì đã dậy muộn, chắc là em bị bệnh rồi.”
Diệp Thừa mới vừa mở miệng thì Lê Thiên Thiên đã nhanh chóng nhận sai.
“Ồ? Bị bệnh?”
Diệp Thừa liếc cô một cái, biểu tình nhàn nhạt, đứng dậy đi ra phòng khách lấy nhiệt kế đưa cho cô.
Lê Thiên Thiên nhận lấy rồi kẹp dưới nách, vừa ăn bữa sáng vừa chắp vá thêm cho lời nói dối của mình.
“Có khả năng em chỉ bị cảm mạo một chút thôi, không đến mức phát sốt đâu.”
Ba phút sau Diệp Thừa muốn lấy lại nhiệt kế, Lê Thiên Thiên nuốt bánh bao trong miệng xuống, lại giả bộ khụ khụ hai tiếng rồi mới đưa nhiệt kế qua.
“Không phát sốt.” Diệp Thừa nhìn cô không chớp mắt, dường như đang quan sát sắc mặt của cô.
Lê Thiên Thiên sợ bị nhìn thấu nên cuống quít nhét vào miệng thêm một miếng bánh bao rồi lấy tay đỡ trán, yếu ớt nói:
“Đầu em còn hơi đau nên chắc là em phải đi ngủ thêm một lát."
Nếu như lúc này trong miệng cô không có miếng bánh bao kia thì có lẽ sẽ trông thật hơn một chút.
Lê Thiên Thiên quay về phòng rồi đóng chặt cửa, sau đó lại chạy đi mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào, cô rùng mình một trận, đầu óc cũng không còn mê man choáng váng nữa.
Để không bị đuổi đi, cô đành phải liều mạng.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Lê Thiên Thiên đang đứng hứng gió lạnh nhanh chóng nhảy lên giường.
Sau khi đắp chăn ngay ngắn thì mới nhớ ra mình vẫn chưa đóng cửa sổ.
Nhưng đã quá muộn, Diệp Thừa đẩy cửa bước vào.
Cô nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến bên giường nên cố gắng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Dường như hắn đã đặt thứ gì đó lên tủ đầu giường rồi sau đó đi đến đóng cửa sổ.
Trong nháy mắt trước khi cửa sổ được đóng lại, một cơn gió bỗng thổi mạnh vào khiến Lê Thiên Thiên không kìm lại được mà hắt xì một tiếng.
Lê Thiên Thiên: …
Không thể giả vờ thêm được nữa, cô mở to cặp mắt ngập nước đáng thương mà nhìn Diệp Thừa, hít hít mũi rồi yếu ớt nói:
“Hình như bây giờ em thật sự bị cảm rồi.”.