“Chị , Dịch Dương sớm muộn cũng  một ngày sẽ yêu em, từ một   đây đều thờ ơ với em, bây giờ  chuyện đều giúp đỡ em, chẳng lẽ em    ?”
 
Nếu như Hứa Tân Di thật sự  nhận  cái gì,  những năm qua cô sống thật uổng phí.
 
Tạm thời mặc kệ Dịch Dương  giúp cô xuất phát từ mục đích gì, giúp chính là giúp, so với  , thái độ thật sự đang từng bước chuyển biến  lên.
 
Không lẽ đúng như những lời An Nhã , Dịch Dương bắt đầu  tình cảm với cô?
 
Khoan …
 
Vừa  cô gọi điện thoại tới còn  kịp  gì, Dịch Dương    xong xuôi cả,   cho thấy Dịch Dương một mực im lặng nhưng đang thầm lặng quan sát việc  ?
 
Hiểu  suy đoán , Hứa Tân Di giống như  sét đánh giữa trời quang.
 
Là bởi vì gần đây cô quá bận rộn,  rảnh  tác oai tác oái  trời  đất nữa, cho nên Dịch Dương tưởng cô cải tà quy chính? Vậy nên quan tâm đến cô hơn?
 
Không ! Tuyệt đối  .
 
Cô tuyệt đối  thể để tình thế  tiếp tục kéo dài .
 
“Việc  dù gì cũng là Dịch Dương giúp em giải quyết suôn sẻ, em nên cảm ơn  ,   , đây sẽ là bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của hai .”
 
Hứa Tân Di một lời khó  hết, thật sự   gào thét với An Nhã rằng cô  hề thích bước ngoặt  chút , nhưng cô cuối cùng vẫn nhịn ,  : “Em hiểu .”
 
Buổi tối, Hứa Tân Di mệt mỏi cuối cùng cũng về nhà,   văn phòng của Dịch Dương, mang quà  tỉnh táo chọn lựa từ trung tâm thương mại đưa tới  mặt .
 
“Cái gì đây?”
 
Hứa Tân Di mỉm , “Quà đó, cảm ơn  hôm nay  giúp em giải quyết chuyện của đoàn phim .” 
 
Cô mở hộp quà , trong hộp  đặt một chiếc thắt lưng  đóng gói tinh xảo.
 
Dịch Dương thấy dây thắt lưng, đôi mắt  giật giật, nhớ tới dây thắt lưng 300 tệ trong ngăn kéo,   nhận.
 
Hắn đẩy quà về  phía Hứa Tân Di, “Được , tiện tay thôi  cần cảm ơn, lấy quà của em về ,   cần.”
 
“Cần .” Hứa Tân Di kiên trì đẩy quà  về phía , : “Anh giúp em như  , em    thể  cảm ơn ? Đây là món quà em dùng hết sự tinh tế chọn ở cửa hàng đấy, bỏ  gần cả 5 vạn lận đó.”
 
Dịch Dương bây giờ   hai chữ “gần cả” liền bắt đầu đau đầu,   gần cả 10 vạn, giá thực chỉ  300, hiện tại cái  gần cả 5 vạn, giá thực tế  chăng ít gấp đôi  , 150 tệ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-88.html.]
 
“Kém bao nhiêu?”
 
Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, : “Chênh lệch  hai ngàn.”
 
Bốn vạn tám?
 
Dịch Dương nhíu mày, “Được,  nhận,   việc gì khác thì em về phòng nghỉ ngơi .”
 
Hứa Tân Di  im  .
 
“Còn  chuyện gì?”
 
“Ông xã.” Hứa Tân Di nhăn nhó vòng từ  bàn đến ghế  của ,  bên cạnh Dịch Dương, nháy mắt, vẻ mặt thẹn thùng  , “Trước đây   như , gần đây   đối xử  với   như thế? Có   thích    ?”
 
Người   , giọng điều  Dịch Dương chán ngấy tới mức nổi da gà  .
 
Đôi mày  nhíu chặt , “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
 
Hứa Tân Di giận dỗi : “Ây da, loại chuyện  cũng   gì là khó thừa nhận, nếu  thật sự thích em thì  cho em , dù   cũng  là   thích  mà.”
 
— “Mau đẩy  ! Mau    thích ,  đó chỉ  mũi   rằng  đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
 
Dịch Dương và cô bốn mắt  .
 
Tim Hứa Tân Di bất giác đập nhanh.
 
Đừng hiểu lầm,   tim đập vì tình huống lãng mạn gì , chỉ là  hù.
 
— “Ông trời phù hộ, chúa Jesus ở  trời, mặc dù con là  thích cái , vô cùng thích, nhưng mà ngàn vạn  cầu xin trời đừng cho tên chó  thích con.”
 
— “Có một chút cảm giác đối với  cũng  !  là  mà loại đàn ông chó   thể thích ?”
 
“Trước  quả thực  thích em lắm, nhưng mà   đúng, tình cảm là thứ dựa  thời gian để bồi dưỡng thành, trong  thời gian    thấy và    nhiều thứ khác với  , quả thực  chút  đổi suy nghĩ đối với em.”
 
Tân Di chớp chớp mắt: “Thay đổi suy nghĩ?”
 
— “Quả nhiên là bởi vì dạo gần đây   quá ít chuyện , tên đần   mà cho rằng  là  .”
 
Dịch Dương cảm thấy mỹ mãn cũng chỉ đến đây  thôi, “Không còn việc gì thì về phòng nghỉ ngơi .”