Đừng  Hứa Tân Di, ngay cả  tung hoành trong giới giải trí lẫn tình trường nhiều năm như , trồng cả một bụi hoa như An Nhã mà còn  nhịn  cảm thấy thương cảm.
 
“Được chứ, mau lên xe , đừng để  khác chụp .”
 
Hứa Tân Di còn  lên tiếng, An Nhã  mở cửa xe để Giang Niệm lên .
 
 Giang Niệm   bất động, ngẩng đầu, trong ánh mắt trong trẻo sáng   tràn ngập sự sợ hãi,   về phía Hứa Tân Di, dường như đang thăm dò ý kiến của cô, giống như chỉ cần cô tỏ vẻ khó chịu  cho lên,  cũng sẽ  lên.
 
— Con  nó cái  ai mà chịu nổi chứ.
 
“Lên xe , chị tiễn em.”
 
Giang Niệm nhất thời mừng rỡ: “Cảm ơn chị Tân Di!”
 
Mấy  lên xe  đó rời .
 
“Đã xảy  chuyện gì,  em  thành  thế ?” An Nhã   nay là   thương hoa tiếc ngọc,  trai như  còn trẻ tuổi, là một tiểu thịt tươi đáng giá thế mà  ức h.i.ế.p  mặt cô, trái tim  của cô cảm giác  ngứa  đau.
 
Khóe miệng Giang Niệm nhếch lên một nụ , “Công ty bảo em  với khách hàng , em  đồng ý cho nên…”
 
“Bị vị khách  đánh?”
 
Giang Niệm im lặng nhưng cũng là ngầm thừa nhận.
 
“Công ty chó má !” An Nhã nổi giận mắng chửi: “Đến khi  còn nhân viên nào nữa sớm muộn cũng đóng cửa.”
 
Hứa Tân Di  thoáng qua kính chiếu hậu: “Cậu ở ?”
 
“Em ở Hoa Danh Uyển, nếu chị Tân Di  tiện  thể đưa em đến chỗ ít   đó em gọi   đón cũng .”
 
“Hoa Danh Uyển? Được , bọn chị cũng tiện , để chị đưa em về.”
 
Mặt mày thiếu niên  nở nụ  gượng gạo: “Vậy  phiền chị Tân Di .”
 
“Không ,  phiền.”
 
“À mà nhóm của mấy đứa thế nào ,  chứ?”
 
“Không  lắm.” Giang Niệm : “Đã  lâu  chúng em   show diễn  tin tức gì.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-75.html.]
An Nhã thở dài: “Mấy đứa là mầm non  như ,  thể  cái công ty rác rưởi   chậm trễ , mấy đứa  nghĩ tới chuyện hủy bỏ hợp đồng với công ty ?”
 
“Hủy hợp đồng? Em  từng nghĩ qua.” Giang Niệm lắc đầu, giọng  trong trẻo,  cảm giác bình  đặc biệt của thiếu niên, lúc  lời   chẳng còn chút oán giận gì: “Chúng em   tiền để trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.”
 
“Cũng đúng.”
 
Chủ đề kết thúc ở đây.
 
Nửa tiếng , xe dừng  cổng Hoa Danh Uyển.
 
An Nhã  căn chung cư cũ nát bên trong, “Em ở đây ?”
 
Giang Niệm mỉm , cũng  cảm thấy khó xử vì  ở đây, thẳng thắn : “Tạm thời em   tiền cho nên ở đây , chị An Nhã, chị Tân Di, hôm nay thật sự  cảm ơn hai , em  thể thêm wechat của hai   ? Có cơ hội em chắc chắn sẽ báo đáp hai .”
 
“Không  gì, tiện thôi mà.”
 
An Nhã  lấy điện thoại , thêm wechat với Giang Niệm.
 
Giang Niệm  thẳng về phía Hứa Tân Di.
 
“... Được, thêm .” Hứa Tân Di và Giang Niệm kết bạn wechat với .
 
Sau khi xuống xe, Giang Niệm  theo hướng chiếc xe rời , ngón cái lau vết m.á.u  khóe miệng của ,  đổi bộ dáng run lẩy bẩy nãy giờ của , nhàn nhã  tại chỗ, trầm mặt  ảnh chân dung của Hứa Tân Di trong wechat  điện thoại.
 
Trên màn hình điện thoại phát  ánh sáng nhạt màu chiếu sáng nửa khuôn mặt của , vết bầm nơi khóe mắt càng rõ màu hơn,  cho khuôn mặt của  vốn   chiều sâu nay  càng thêm phần kiêu ngạo cùng đường hoàng.
 
Trên đường trở về Hứa Tân Di càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, nhớ   bộ quá trình gặp Giang Niệm  nãy.
 
“An Nhã, chị  cảm thấy một loại cảm giác bá đạo như trong mấy bộ cô vợ nhỏ của tổng tài ?”
 
“... Cái gì mà cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo?”
 
“ mà chị  cảm nhận   , chuyện xảy  hôm nay quá kịch tính  đấy? Anh hùng cứu mỹ nhân nữa, chuyện  cũng quá trùng hợp…”
 
“Kịch tính hóa? Ý em là Giang Niệm cố ý?”
 
“Không , tuy rằng    chỗ nào  phù hợp nhưng em cảm thấy chuyện  vẫn  đúng lắm.” Suy nghĩ một chút, cô vẫn thật sự  nghĩ  chỗ nào  phù hợp.
 
Tính  trong mạch truyện Giang Niệm chỉ là nhân vật quần chúng   nhiều đất diễn, thật sự   nhiều cảnh như  ?
 
Sắc   mắt,  đầu chữ sắc  cây đao, cũng  thể vì cái   cho choáng váng đầu óc, vẫn là nên giữ  một phần lý trí thì  hơn.