Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-07-26 17:11:54
Lượt xem: 163
Ánh mắt Giang Niệm vô cùng lo lắng, không ngừng nhìn về phía sau, yết hầu cũng vì căng thẳng mà không ngừng trượt lên xuống, như đang gặp phải chuyện gì rất nghiêm trọng.
Thấy vẻ mặt của cậu nôn nóng như vậy, dường như đã bị dồn vào đường cùng, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói chuyện với Hứa Tân Di, “Chị Tân Di, chị có thể… giúp em một chút được không?”
“Giúp?” Hứa Tân Di nhíu mày.
Theo lý mà nói, Giang Niệm đẹp trai như vậy, một cậu nhóc tuyệt thế mà mở miệng xin giúp đỡ, cô nhất định sẽ không thể từ chối được, nhưng lý trí nói cho cô biết, người dám gây chuyện ở hội sở Ung Phúc, bình thường cũng không dễ chọc.
Đừng thấy cô bình thường diễu võ dương oai kiêu ngạo làm càn trong giới giải trí mà nghĩ cô kinh khủng, thực ra cô cũng chỉ có mức độ, đắc tội với người khác không phải là loại chuyện cô không thể giải quyết nỗi, nhưng nếu đắc tội với người ở đây, chỉ sợ phải là tên đần Dịch Dương kia mới cứu được cô.
“Công ty bắt em đến tiếp khách, nói là có người coi trọng em, tình nguyện cho em một vai diễn trong bộ phim truyền hình sắp tới, nhưng em vừa tới đã động tay động chân với em rồi, em thật sự vất vả lắm mới chạy ra được đây, chị không thể không…” Nói đến đây, Giang Niệm đột nhiên im lặng, dường như cũng biết đây là lần đầu tiên bản thân và Hứa Tân Di gặp nhau, cảm thấy bản thân không tự lượng sức mình: “Xin lỗi chị Tân Di, em… không làm phiền chị nữa, em đi trước đây.”
Nói xong không đợi Hứa Tân Di đáp trả, Giang Niệm không chút do dự nhanh chóng chạy về phía lối ra.
Hành lang trống trải không có người, giống như vừa rồi là tình cờ gặp được, thật sự chỉ là một lúc ngoài ý muốn.
Trở lại phòng ăn Hứa Tân Di vẫn suy nghĩ chuyện này, An Nhã vừa nhìn liền biết cô có tâm sự, cười nói: “Đi đâu lâu như vậy mới về? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Mọi người có biết nhóm Big_Five trong công ty cũ của tôi không?”
Trên bàn cơm có người mở miệng: “Nhóm này lúc trước do chúng tôi chăm sóc, rõ ràng trong nhóm đều là mầm non tốt, nhưng sống c.h.ế.t dù thế nào cũng không thể nổi tiếng được, bộ phận PR lúc đó có nói do thị trường đang dần bình ổn trở lại nên fan cũng không mấy hứng thú nữa, lúc tôi nghỉ việc hình như nghe được tin tức nội bộ, bọn họ nói nhóm này có vẻ sắp rã rồi, cho mỗi người chọn nền tảng tốt hơn, đẩy họ sang mảng đóng phim truyền hình, xem có thể nổi tiếng được hay không.”
“Vậy anh có biết Giang Niệm không?”
“Biết, tư chất cậu ta không tệ, các phương diện đều được đắp nặn rất tốt, hơn nữa tuổi cũng còn trẻ, công ty hẳn là sẽ hướng cho cậu ta sang nền tảng phim điện ảnh đấy, tôi nghe nói tính cách cậu ta cũng tốt, rất biết nghe lời, ở trong nhóm Big_Five cậu ta chính là người nghiêm túc nhất, là một cậu nhóc vô cùng ưu tú.”
Hứa Tân Di nghe xong như có điều suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-74.html.]
“Chị Tân Di, sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Hứa Tân Di hồi phục tinh thần, cười nói: “Tùy tiện hỏi thử thôi.”
_________
Sau khi cơm no rượu say, mấy người nhân viên tạm biệt Hứa Tân Di sau đó rời đi.
Xe của Hứa Tân Di dừng ở bãi đỗ xe trước hội sở Ung Phúc, đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe thì nghe phía sau đuôi xe truyền đến âm thanh sột soạt, một bóng người lảo đảo đứng lên.
Hứa Tân Di giật mình, An Nhã cũng sửng sốt, mở đèn pin chiếu về phía người ở đuôi xe.
“Là ai?”
Ánh đèn chiếu lên người họ, hắn theo phản xạ giơ tay lên che mặt mình.
“Giang Niệm?” Hứa Tân Di chần chờ nhìn cậu.
Nghe thấy giọng Hứa Tân Di, Giang Niệm chậm rãi thả tay xuống, đèn pin điện thoại trực tiếp chiếu lên mặt anh.
Là Giang Niệm không sai, nhưng cũng không giống Giang Niệm cô gặp một tiếng trước, trên khuôn mặt vốn trắng trẻo hiện tại trên gò má và mắt có thêm vài dấu bầm tím, khóe miệng bị rách còn lại chút m.á.u khô, cả người nhìn qua vô cùng chật vật, áo khoác không biết đã mất đâu, hiện tại chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh, trên mặt lẫn người anh đều dính đất và cỏ dại, kèm theo mấy dấu chân.
“Sao em lại biến thành thế này?”
Giang Niệm không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Tân Di, chậm rãi cúi đầu, nói: “Em không sao, em chỉ sợ bị người ta đánh tiếp nên vẫn chưa đi, cũng sợ người ta chụp được nên không dám ra ngoài, em nhận ra biển số xe của chị cho nên… Chị Tân Di, chị có thể cho em đi nhờ một đoạn được không?”
Cậu cứ vậy cúi đầu, nhìn qua có phần cô đơn lẻ loi bị gió lạnh đầu đông thổi qua, run lẩy bẩy, hai má bầm tím kèm với mái tóc rối bù, trong ánh mắt mơ hồ không nhìn rõ có loại cảm giác bị ức hiếp, làm người khác không nhịn được muốn bảo vệ.