Con mắt  của   chịu nổi sự đầu độc  nữa, đang chuẩn  tắt điện thoại thì tin nhắn phiếu giảm giá của chủ shop hiện .
 
— Phiếu giảm giá   thêm  tài khoản của bạn.
 
50%?
 
Phiếu giảm giá một nửa chi phí ban đầu?
 
Đột nhiên  , Dịch Dương cho rằng  hoa mắt  nhầm.
 
Thắt lưng với giá 299 mà còn  giảm giá một nửa?
 
Dịch Dương   thắt lưng đặt  bàn,    thẻ giảm giá trong điện thoại di động.
 
Thắt lưng giá chỉ hơn 100 tệ? Làm bằng giấy ?
 
Bốp—
 
Điện thoại di động  ném lên bàn.
 
Dịch Dương  suy nghĩ  ném dây thắt lưng  mặt   thùng rác, nhưng    khỏi quá mức hẹp hòi,  cần thiết.
 
Hắn là đàn ông,  thể so đo với một  phụ nữ.
 
Dịch Dương ép buộc ánh mắt của  rời khỏi dây thắt lưng, tập trung tinh thần   việc.
 
…
Mười phút , sắc mặt Dịch Dương  chút  đổi cất dây thắt lưng  bàn  ngăn kéo, kiếp tục  việc.
 
Cùng lúc đó, Hứa Tân Di trở về phòng nghỉ ngơi đang ngâm  trong bồn tắm lớn, hưởng thụ trải nghiệm sảng khoái  khi một ngày  việc mệt mỏi  tay chân đau nhức.
 
Hơi nước nóng cứ  tràn khắp phòng tắm, còn gì vui hơn  ngâm  trong bồn tắm  khi trải qua một ngày mua sắm điên cuồng  tiết chế chứ?
 
“Ký chủ, cô   là  .”
 
“Không ,  chỗ nào  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-70.html.]
“Cô yêu Dịch Dương tha thiết như ,   thể dùng dây thắt lưng giá 300 tệ qua loa với   như ?”
 
Hứa Tân Di bưng ly rượu đỏ lên, uống một ngụm: “Cậu  hiểu , đây chính là  đầu tiên  dùng tiền của  mua quà cho một  đàn ông xa lạ như ,  rõ ràng là dùng tiền của chính , ngoại trừ  ,    đàn ông nào  vinh hạnh như .”
 
“Cho nên, thắt lưng gì gì đó  quan trọng, quan trọng là tâm ý của , chỉ bằng  phần tâm ý  của , giá trị   thể đo lường ,    thể    như thế là  ?”
 
“...” Nói  cũng  lý.
 
Sau khi tắm xong, cả  Hứa Tân Di thoải mái   từ trong phòng tắm, một bên lấy laptop   ở  giường, gỡ từng chữ trong kế hoạch của cô  ghi chú, một bên lấy điện thoại gọi cho An Nhã.
 
Hôm nay cô thuận lợi hủy bỏ hợp đồng với công ty, cuối cùng cũng trở thành  tự do tự tại   ràng buộc bởi tờ hợp đồng với nơi nào nữa, mặc dù   ít công ty ném cọng dây cứu mạng  cho cô, nhưng đều  cô cự tuyệt.
 
Cô  tính toán của .
 
Nếu  thể thu mua công ty,  thì thành lập phòng  việc của riêng .
 
“An Nhã, em  thành lập phòng  việc riêng của  em, chị cảm thấy thế nào?”
 
Giọng  của An Nhã trong điện thoại  chút khiếp sợ: “Phòng  việc?”
 
“Tốt  gì cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu như  , em  tài chính cũng  mạng lưới quan hệ  nhỏ, còn  chị, chị quen   ít đạo diễn và nhà sản xuất, mặc dù giai đoạn đầu  thể  bằng  mấy quản lí công ty lớn nhưng quan trọng    công việc đó  quyết tâm  , chỉ cần em  ý chí thì chuyện lớn cũng thành, cứ  hai chúng   thể tùy ý hoành hành trong giới giải trí.”
 
An Nhã suy nghĩ cặn kẽ,  hề bốc đồng mà ăn  thiếu suy nghĩ.
 
Hứa Tân Di tiếp tục : “Thật  cũng  mấy quản lý công ty từng liên lạc với em, nhưng đều là ăn nhờ ở đậu,  hạn chế bởi hợp đồng, khó đảm bảo sẽ  xuất hiện chuyện như Thiên Ngu nữa,  vì  chịu sự khinh bỉ của công ty khác  bằng  tự . Chị An Nhã là  đại diện, chị nghĩ thế nào?”
 
An Nhã  : “Em   như , chị còn  thể  gì ? Cho tới nay chị cũng chỉ  quản lí cho mỗi  em, em   chị cũng   cơm ăn, đương nhiên   theo em. Được thôi, em mở  chị  theo em, tiếp tục   đại diện cho em, dù  em cũng sẽ  bạc đãi chị đến c.h.ế.t đói.”
 
“Được, cụ thể để ngày mai gặp   chuyện, gặp ở chỗ cũ.”
 
Sau khi  chuyện phiếm vài câu, Hứa Tân Di cúp điện thoại, liếc  kế hoạch trong máy tính, nở nụ .
 
Chuyện nhỏ, đời  cô còn  thể phát triển phòng  việc vô cùng lớn mạnh, đời   kể cô còn đang   vai  khổng lồ, chẳng lẽ kinh doanh  nổi?
 
Chờ phòng  việc  thành lập,  quy mô nhất định cô sẽ kiếm những tiểu thịt tươi khác đến khi hợp đồng với cô.
 
Những  nhóc  trai, đáng yêu  tài giỏi, ai mà  thích chứ?