“Chỉ là   Dịch phu nhân thôi.”
 
“Cô…” Sắc mặt ông Tần càng ngày càng khó coi, chỉ  mặt cô, cơ thể run run  ngã.
 
— “Giả vờ,    là  trò, rõ là bản  trẻ hơn ông nội nhiều, cơ thể rõ ràng cũng   vấn đề gì, ăn ngon quá còn giả vờ sắp đổ bệnh tim.”
 
Bốn tên bạn  của Tần Nghiên vội vàng tiến tới đỡ ông Tần.
 
“Ông ơi, ông   ? Ngồi xuống nghỉ một chút .”
 
“Hứa Tân Di, cơ thể ông Tần  , cô  thể bớt  vài câu  ?”
 
“Chuyện  là   sai, chúng  nhận, nhưng mà chuyện    liên quan tới ông Tần, cô đừng ăn  lung tung.”
 
Ông Tần uống một ngụm nước, tình hình chuyển   đó  về phía Dịch Dương, đáy mắt hiện lên chút mệt mỏi: “Dịch Dương,  chỉ cần  một câu, chuyện hôm nay   thể bỏ qua  ?”
 
Khán giả nãy giờ  xem là Dịch Dương bấy giờ mới ngẩng đầu lên  mấy  bạn của , trầm mặc hồi lâu.
 
Thời thơ ấu của Dịch Dương  thể  ngắn gọn là trải qua cùng mấy   mắt .
 
Hắn từng  một tuổi thơ hạnh phúc, cha  yêu thương, lúc đó sức khỏe của ông Dịch vẫn còn  ,  sự chở che của cha  cùng  ,   thể  bất cứ chuyện gì mà  ,  cần  đặt nặng nhiệm vụ học tập lên hàng đầu như con nhà  .
 
Lúc đó Dịch thị còn    giao phó cho cha Dịch DƯơng, ông Dịch và cha của Dịch Dương còn đang dìu dắt   lên, cuối cùng Dịch thị đánh hạ giang sơn.
 
Cho đến  , trong một sự cố cha Dịch Dương bất hạnh gặp nạn mà qua đời, Dịch lão  vì mất con mà sức khỏe ngày càng yếu .
 
Cha gặp nạn, ông nội bệnh tình  ,  thừa kế duy nhất của Dịch gia là Dịch Dương từ đó mất  quyền  chơi đùa như  cùng các bạn.
 
Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, ngoại trừ việc học  theo trường lớp, ngoài  nhiệm vụ học tập càng nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-58.html.]
 
Dịch lão  một  một  chống đỡ hơn mười năm, rốt cuộc cũng chịu  đến khi Dịch Dương  thể lên tiếp nhận  công ty, lúc  mới yên tâm về hưu.
 
Dịch Dương tuổi còn trẻ mà   thể  trí thông minh vượt qua cả những  bạn đồng trang lứa, nắm Dịch thị trong tay, đây cũng là nguyên nhân   ông Dịch cấm cản nhiều thứ.
 
— “Nếu như  dám  bỏ qua, dù  đánh  mặt   nữa, hôm nay  dù   bỏ cái mạng   nữa cũng quyết  kéo tên chó   theo.”
 
Dịch Dương cúi đầu, che giấu ý , khi ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ  sự sắc bén: “Ông , ông là trưởng ối, theo lý cháu nên cho ông chút mặt mũi, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, nhưng điều  cháu  ngờ nhất chính là Tần Nghiên  mà  thể   những lời đó với vợ cháu, cháu thật sự khó  thể chấp nhận, cho nên chuyện   thể cứ thế mà bỏ qua .”
 
Tần lão  trầm giọng : “Vậy là cháu  ý định  bỏ qua? Nếu cháu  bỏ qua chuyện ,   hợp tác của Dịch thị và Tần thị …”
 
“Chuyện hợp tác của Dịch thị và Tần gia của ông, cháu nghĩ là nên cần suy xét , còn nữa…” Dịch Dương nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Tân Di, giọng điệu lạnh lùng  : “Tình cảm giữa  và Hứa Tân Di  , chắc chắn  ly hôn, cả đời  cũng sẽ .”
 
“Hôm nay ở ngay tại đây, chuyện  sẽ  luật sư và cảnh sát can thiệp ,  còn việc gì chúng cháu xin về .”
 
Hứa Tân Di thiếu chút nữa   thành lời.
 
— “... Dịch Dương tên đần  đúng là lấy oán báo ơn.”
 
Giờ phút  tên khốn   đang “lấy oán báo ơn” nắm tay cô, sắc mặt  âm trầm rời khỏi khách sạn.
 
Người đến tham gia tiệc sinh nhật Tần Nghiên về hết, hiện tại cũng  còn ai, đêm khuya yên tĩnh, khách sạn nghĩ dưỡng cách xa nội thành nhưng xung quanh đều  đèn sáng, cũng   thấy tiếng  ồn ào.
 
Tay Hứa Tân Di  Dịch Dương nắm chặt, mãi đến khi lên xe mới buông cô .
 
Tài xế  khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thức thời dăng tấm màn che xe . 
 
Hứa Tân Di  ở ghế  xoa xoa bàn tay  Dịch Dương nắm chặt đến đau nhói, trong lòng nhớ tới câu mãi mãi  ly hôn với Dịch Dương, cẩn thận hỏi: “Lời   , mãi mãi  ly hôn với em là thật ?”
 
— “Dưới tình huống đó, chắc chắn là lời  lúc tức giận, cố ý chọc giận ông Tần, khiến Tần Nghiên hết hy vọng,  thể nào chỉ vì hôm nay giúp  một  mà  đổi quan điểm sống với ,  đó yêu  điên cuồng chứ?”