“Những bông hoa ở đây là khách sạn lấy từ trong nhà kính  đó.” Có lẽ thấy  sự ngạc nhiên  mặt Hứa Tân Di, Tần Nghiên giải thích: “ những bông hoa  dù   hơn nữa, cũng   nên nở  mùa thu , lấy từ trong nhà kính  mà trải qua một đêm , chỉ sợ  bộ đều sẽ tàn sớm, giống như con , bất kể là kết giao bạn bè  yêu đương, bất kể là gia thế nhân phẩm  gì  chăng nữa đều  chọn thứ phù hợp với , cho nên mới  bốn chữ môn đăng hộ đối, cô   đúng  Hứa tiểu thư?”
 
Hứa Tân Di gật đầu, cũng   một lời, tỏ vẻ tiếp tục diễn.
 
“ và Dịch Dương quen  từ bé, lúc còn  nhỏ   chơi với  ,    cô gặp đều là bạn chúng , khi còn bé thật sự  trải qua cùng  quá nhiều chuyện,  nghĩ bản  Dịch Dương cũng chẳng thể nhớ rõ hết.”
 
Tần Nghiên tựa như đang nhớ  quá khứ, hoài niệm lúc : “Anh    khi lớn lên sẽ cưới , sẽ đối  với  cả đời, đáng tiếc  đó    bệnh, khi trở về gặp  chúng   trưởng thành, lúc học trung học   thậm chí còn  nhận  , nhưng  liếc mắt một cái  nhận   .”
 
Hứa Tân Di đồng cảm gật đầu, trong lòng thở dài.
 
Đây là một bài văn trường học lâu ngày xa cách gặp , gương vỡ  lành.
 
“Sau đó chúng  cùng  học cấp hai, cấp ba  đại học, Dịch Dương mặc dù lớn hơn  vài tuổi nhưng ở trường chúng  gần như như hình với bóng. Dịch Dương lạnh nhạt với   nhưng  ,   từng  chờ  đến năm 25 tuổi còn  kết hôn   sẽ cưới , hôm nay là ngày  tròn 25, nhưng    cưới cô mất .”
 
Tần Nghiên  với Hứa Tân Di, “Cô đừng hiểu lầm, cũng đừng để ý tới ,  chỉ   cho cô  quá khứ của  và Dịch Dương  đây mà thôi.”
 
Hứa Tân Di gật gật đầu, nhịn   hỏi: “Sau đó thì ?”
 
“Sau đó,” Tần Nghiên mỉm , vô thức vuốt ve chiếc lắc  cổ tay, “Sau đó chúng  học đại học chuyên ngành khác ,   học tài chính,  học thiết kế,   gặp mặt càng ngày càng ít, tiếp đó   nước ngoài du học, một thời gian  dài cũng   cách nào liên lạc  với  ,  khi về nước   cũng  tiếp quản công việc của Dịch thị, chỉ   đến Dịch gia mới gặp   .”
 
Đây hẳn  là câu chuyện đô thị trường học lâu ngày xa cách gặp , gương vỡ  lành.
 
“ cho rằng ngày  trở , hai chúng  sẽ  cơ hội, nhưng  nghĩ tới Dịch gia  để cho cô và Dịch Dương kết hôn, chỉ bởi vì tờ hôn ước.”
 
Nói đến đây, Tần Nghiên  khổ: “  Dịch Dương tôn trọng ông nội,  đành lòng cãi lời ông , lúc  cũng bởi vì chuyện ông nội  bệnh nặng, tâm nguyện duy nhất của ông chính là  tận mắt  thấy cô và   kết hôn, Dich gia gia   Hứa gia gia rời  trong tiếc nuối, cho nên để cô và Dịch Dương kết hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-50.html.]
 
“Cô  , lúc    tin  thật sự  bất đắc dĩ, đều là   giáo dục  nhiều nhưng vẫn  thực hiện cái gọi là hôn ước từ bé,  cho rằng thứ Dịch Dương  là tự do, nhưng    ngay cả hôn ước cũng  thể chấp nhận,   thậm chí  thể chịu đựng  việc kết hôn cả đời với  phụ nữ cơ bản  bao giờ gặp mặt, cái gì cũng  ,       chuẩn  sẵn sàng  , nhưng bây giờ xem ,   cũng  yêu cô, cũng   ý định  chung sống  với cô cả đời.”
 
Hứa Tân Di thở dài, cũng  .
 
Tên đần Dịch Dương   yêu cô nhưng vẫn nguyện ý cùng cô kết hôn, thời thanh xuân   của cô cứ như  hủy   tên đần .
 
“Nghe  cô  thích Dịch Dương,  đúng ?”
 
… Bị ép thích, thì ?
 
“Tân Di,   cô  thích Dịch Dương, thế nhưng chuyện yêu đương  cũng   chỉ đơn phương là , nó là ý của hai , dù cô cố gắng đến mấy cũng chỉ là một  cô ,  cuộc hôn nhân  cô  thể  hạnh phúc  .”
 
Hứa Tân Di     thôi.
 
Tần Nghiên  những lời  quá đúng!
 
Sự thật  cô hiểu chứ,   hiểu chính là tên chó Dịch Dương , cả ngày quấn lấy cô  chịu ly hôn.
 
Cồ cặn bã!
 
“Tình yêu là tự nguyện, cô  thể ích kỷ như , bản  đau khổ cũng  thể  cho  khác đau khổ . Cô nên buông tha cho  , để    tìm hạnh phúc của , đó mới là tình yêu.”
 
Không     tha cho , là cầu xin  buông tha cho .
 
Nếu   thể đề cập đến việc ly hôn thì   sớm  .