Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 4: Ảo giác
Cập nhật lúc: 2024-05-24 17:20:26
Lượt xem: 919
“Chúng ta đừng ly hôn được không?”
“Đã đến nước này rồi, cô còn cho rằng có bất kỳ đường nào để cứu vãn nữa sao?”
Thấy Dịch Dương thờ ơ, tâm trạng Hứa Tân Di như đống tro tàn, như bất đắc dĩ phải tiếp nhận sự thật này, vô lực chống đối lại.
Cô lau nước mắt uất ức nói: “Ly hôn cũng được, ngoại trừ chuyện chia tài sản vừa rồi, em còn muốn căn nhà kia.”
“Được thôi.”
“Anh không được tiết lộ tin tức chúng ta đã kết hôn với bất kì ai.”
“Được.”
Lòng dạ như sắt, người đàn ông này thật nhẫn tâm.
Hứa Tân Di rốt cuộc cùng đường cũng không chần chờ nữa, cô run rẩy tay cầm lấy giấy bút, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, rơi lên tờ đơn ly hôn, kéo theo đó là nhiễm thêm một mảng nước mắt.
Hai luật sư liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý của đối phương đều đồng thời thở dài.
Ký xong, cô lưu luyến nhìn tờ đơn ly hôn, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dịch Dương, thấy Dịch Dương ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô một cái, lúc này mới bi phẫn muốn đẩy đơn ly hôn về phía trước, cô cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi như mưa, không chịu nói thêm một câu.
Hệ thống khen ngợi.
Luật sư nhìn chữ kí của Hứa Tân Di một cái, xác nhận không có vấn đề liền đưa cho Dịch Dương.
“Dịch tiên sinh, xin hãy ký tên vào đây.”
Dịch Dương cần bút, đặt bút lên giấy, chỉ chờ đầu bút trượt, một cái tên tiêu sái lưu loát cứ vậy được in trên tờ giấy trắng.
Vận mệnh của Hứa Tân Di, từ nay về sau sẽ một đao cắt đứt với quá khứ trước đây.
— “Mau ký nhanh lên đi! Rốt cuộc tôi cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi!”
Dịch Dương đang chuẩn bị ký tên vào đơn ly hôn thì dừng tay, kỳ quái nhìn về phía Hứa Tân Di.
Nhìn thấy cô đang mếu máo đáng thương nhìn hắn… Vậy vừa rồi hắn rốt cuộc đã nghe được âm thanh quỷ quái gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-4-ao-giac.html.]
Giọng nói đó là của Hứa Tân Di mà?
Đôi mắt nghi hoặc thâm thúy của Dịch Dương lại nhìn lên.
“Ông xã… Anh… anh không ký sao?” Trái tim Hứa Tân Di đập liên hồi, run rẩy một chút, nín thở chờ đợi.
— “A di đà Phật, ông trời phù hộ, chúa Jesus trên cao độ cho con.”
Nhìn gương mặt đầy bi thương của Hứa Tân Di, Dịch Dương càng thêm nghi hoặc.
Ảo giác sao?
Hắn mệt mỏi xoa xoa mí mắt, có lẽ do gần đây hắn quá mệt mỏi. Dịch Dương tự an ủi mình như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kí tên.
— “Làm mình sợ muốn chết, nếu anh ta lật lọng thật sự không ký, chẳng phải công sức diễn của mình từ trước tới giờ là không công sao.”
Dịch Dương dừng tay lại.
— “Ký xong đơn ly hôn, không bằng tối nay mở party chúc mừng, bộ phim mà hai người trước Lý Đạo tìm tới cửa, bây giờ phải tìm thời gian nói chuyện, nam chính hình như là Hàn Kiêu, nghe nói còn có cảnh giường chiếu và cảnh hôn…”
Dịch Dương nắm chặt bút.
— “Mango TV hình như vừa mới tuyển người mới, có hơn một trăm tiểu thịt tươi vừa mới tốt nghiệp đại học, không biết có thiếu khách mời hay không…”
Hứa Tân Di khao khát có một tương lai tốt đẹp, đắm chìm trong thế giới của mình, không hề chú ý tới sắc mặt Dịch Dương càng lúc càng khó coi.
— “Lúc trước mình đã đoán được, chỉ cần hai năm, nhiều lắm là hai năm anh ta chắc chắn sẽ ly hôn với mình, quả thật mình đoán không sai.”
Dịch Dương vừa viết được chữ “Dịch” trên giấy.
Chữ “Dịch” trong mặt trời mọc, cũng đại biểu cho tâm tình của Dịch Dương lúc này.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận.
Dịch Dương không theo tôn giáo nào, càng không thờ phục mấy thứ huyền học hắn cho là quỷ thần, hắn chỉ chấp nhận tin tưởng đây là di chứng ảo giác do mấy ngày liền mệt nhọc của bản thân tạo thành.
Nếu như không phải vì mệt mỏi mà sinh ảo giác, làm sao có thể phát sinh chuyện ly kì như này?
“Dịch tiên sinh, anh làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?” Luật sư cũng nhận ra Dịch Dương có gì không đúng, hiểu lầm Dịch Dương cảm thấy tờ đơn ly hôn này có điều không vừa ý.