Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 362
Cập nhật lúc: 2025-01-24 13:34:55
Lượt xem: 30
"Chị muốn chia tay với em? Chị, chị... đùa với em à?"
An Nhã biểu lộ nghiêm túc, cũng không giống như là đang nói đùa.
Trong khoảng thời gian này, tất cả sự kiên nhẫn của cô dành cho anh chàng trẻ tuổi đã hết, màn ẩu đả hôm nay quả thực chính là châm lửa trên đầu An Nhã, can thiệp nghiêm trọng đến công việc và cuộc sống riêng tư của cô, mối quan hệ này không cần phải tiếp tục nữa.
"Em cảm thấy tôi đang nói đùa?"
Thái độ nghiêm túc là chưa bao giờ có trong quá trình hai bên yêu đương, thái độ này không ai hoài nghi cô đang nói đùa.
Anh chàng trẻ tuổi lập tức hoảng hốt.
"Em xin lỗi, em sai rồi, vừa rồi không nên lớn tiếng với chị, sau này em..."
An Nhã nhìn đồng hồ, cắt ngang lời anh ta: "Được rồi, đừng nói nữa, tôi còn có việc phải làm, trước tiên cứ như vậy đi, sau này không có việc gì thì đừng liên lạc nữa, tôi đi trước đây."
Nói xong, lập tức lên xe, phóng xe đi thẳng.
Trong gương chiếu hậu, anh chàng trẻ tuổi đứng tại chỗ, thần sắc khó phân biệt nhìn phương hướng cô rời đi, không hề nhúc nhích.
Vài ngày sau đó, An Nhã cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc anh ta sẽ đến tận nhà làm phiền, nhưng ngoài dự liệu của cô chính là, những ngày tiếp theo, gió êm sóng lặng, anh chàng trẻ tuổi nghe lời rời khỏi cuộc sống của cô.
Ngay khi An Nhã cho rằng cuộc sống sau này có thể khôi phục bình tĩnh, thì nhận được một đoạn video và ảnh chụp thân mật về cô và anh chàng kia.
Có những chuyện cô biết, có những chuyện mà cô không biết.
Những chuyện cô không biết là do anh chàng kia lén quay, chụp lại.
"Có ý gì?"
Anh chàng trẻ tuổi rất nhanh trả lời cô một câu, "Chị, chị thật sự muốn chia tay với em sao?"
An Nhã không muốn nhắc lại vấn đề chia tay này, không hề trả lời, đang muốn chặn số anh ta, anh chàng trẻ tuổi gửi ảnh chụp dài tới, là ảnh chụp chứng minh thư của anh ta.
"Chị, chị xác định muốn chia tay với một người vị thành niên như em sao?"
Vị thành niên?
An Nhã hơi giật mình, ấn mở ảnh chứng minh thư phóng đại, ánh mắt đặt ở ngày sinh của anh ta.
"Chị, em còn ba tháng nữa là trưởng thành, chị là một người trưởng thành, đùa giỡn với một người vị thành niên, có phải không tốt lắm hay không?"
Sắc mặt An Nhã hơi trầm xuống, "bốp" một tiếng ném điện thoại xuống bàn.
Cô chơi thì chơi, nhưng rất có chừng mực, chưa bao giờ nhắm đến người vị thành niên, đối tượng qua lại đều là người trưởng thành, hai bên tình nguyện, có liên quan đến lợi ích và giao dịch, nhưng không liên quan đến tình cảm.
Tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, lại bị người ta dùng tuổi tác để giăng bẫy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-362.html.]
Chơi đùa với người trưởng thành và chơi đùa với trẻ vị thành niên là hai chuyện có tính chất hoàn toàn khác nhau.
Tin nhắn của anh chàng trẻ tuổi lại gửi tới.
"Chị, em không phải muốn lấy chuyện này uy h.i.ế.p chị, nếu như chị không nói chia tay với em, em vĩnh viễn sẽ không nói cho chị biết chuyện này."
"Chị, chị đừng trách em, em là thật sự muốn ở cùng với chị, chỉ cần chị không đề cập tới chia tay, sẽ không có ai biết chuyện này."
An Nhã trầm mặc nhìn tin tức này, hồi lâu sau, mới trả lời một câu, "Để tôi suy nghĩ."
Bị người uy hiếp, đây là lần đầu tiên trong đời.
Trước kia khi tranh thủ tài nguyên cho Tân Di bị đạo diễn và nhà sản xuất ép buộc dụ dỗ, cô chưa từng thỏa hiệp, ở giới giải trí nhiều năm như vậy, người nào chưa từng thấy qua, chút mánh khóe này của anh chàng trẻ tuổi thật sự không đủ trình độ.
Cô chỉ là ngoài ý muốn, người uy h.i.ế.p cô, lại là một người vị thành niên.
Trăm phương ngàn kế ở cùng với một người vị thành niên, tính kế cô.
Tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng An Nhã cũng không cảm thấy có bao nhiêu phiền não, đời này cô hận nhất chính là bị tính kế.
Bên ngoài văn phòng có nhân viên nhận được một bó hoa hồng, cười đi qua trước cửa phòng làm việc của cô.
Một cơn gió thổi tới, cô giống như ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng.
An Nhã chợt hoảng hốt.
――――
Không có giả dối, cũng không có ủy khuất cầu toàn, hai ngày sau, An Nhã mang theo người đi đến chỗ ở của anh chàng trẻ tuổi, dùng phương thức đơn giản nhất để giải quyết chuyện này.
Nhưng ngay sau khi lên lầu, trong cầu thang truyền đến tiếng động.
Có tiếng cảnh cáo, có tiếng đánh nhau, còn có tiếng kêu đau bị đè nén.
Cô đứng ở đó lẳng lặng nghe một hồi, không đẩy cánh cửa đi thông cầu thang ra, đến thế nào, lại dẫn người đi xuống như thế ấy.
Cô cho người đi trước, còn mình thì dừng chân ở bãi đỗ xe, dựa vào thân xe, chờ người xuống.
Khoảng chừng mười phút sau, trong bãi đỗ xe vang lên tiếng bước chân của mấy người, An Nhã ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Lạc Kiệt.
Lạc Kiệt đi trước mọi người, bước chân khựng lại, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên người An Nhã một giây, sau đó quay đầu nói hai câu với mấy người phía sau, mấy nam nhân thân hình cao lớn lên xe rời đi trước.
Không đến năm phút, bãi đỗ xe to như vậy cũng chỉ còn lại hai người đứng đối diện từ xa.
"Vừa rồi anh đang làm gì?"
Lạc Kiệt nhướng mày cười: "Cậu bạn trai nhỏ của cô không biết tốt xấu, tôi giúp cô dạy dỗ cậu ta, sao vậy? Tức giận à?"
"Chuyện của tôi cần anh quản sao?"