Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 354
Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:17:38
Lượt xem: 42
Hứa Tân Di ngửi mùi sữa trên người bé con, hôn lên gò má mũm mĩm của bé một cái, gương mặt mềm mại vừa trắng vừa non, hôn đến mức bé con cười khanh khách không ngừng.
"Bảo bối thích mẹ nhất đúng không? Cho nên vừa thấy mẹ liền cười."
Có lẽ là gen di truyền của Dịch Dương, từ khi bé con sinh ra, đã phát triển nhanh hơn một bậc so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Hai cái chân mập kia lẫm chẫm, đi đường căn bản không cần người đỡ, vô cùng khỏe khoắn. Chưa đến một tuổi đã học được cách gọi ba mẹ ông bà, bây giờ có thể nói một tràng dài, tuy rằng những câu này cũng không có người nào có thể nghe hiểu được, ví dụ như hiện tại.
"Bảo bối, nào, đọc theo mẹ, xe ~" Hứa Tân Di đưa một chiếc mô hình đồ chơi xe thể thao ra trước mặt bé con, chỉ vào đồ chơi nói: "Có muốn chơi xe xe không?"
Bé con gật đầu, bập bẹ nói, "Muốn..."
"Đọc theo mẹ, xe xe ~ "
Bé con rất ngoan ngoãn đọc theo, "Xe xe..."
"Ngoan quá!" Hứa Tân Di ôm bé con hôn một cái, tự tâng bốc mình: "Không biết đứa trẻ thông minh như vậy là do người mẹ thông minh xinh đẹp nào sinh ra nữa." Lại ôm bé đi dạo một vòng trong phòng: "Đây là hoa, nào, đọc theo mẹ, hoa hoa ~ "
"Hoa hoa..."
Hứa Tân Di ôm bé ghé sát vào ngửi hoa hồng, "Hoa rất thơm đúng không?"
"Hoa hoa hoa!" Bé con dường như có chút mẫn cảm với mùi hương, ngửi thấy mùi hoa hồng, tay khua khoắng muốn bắt lấy.
Hứa Tân Di nhanh tay lẹ mắt bắt được hai bàn tay mũm mĩm của bé, "Không được, không thể bắt, đây là hoa ba tặng cho mẹ."
Hai tay bé con với về phía hoa hồng đỏ tươi, Hứa Tân Di từ trong đó rút ra một đóa hoa hồng: "Bảo bối đây là cái gì?"
"Hoa hoa..."
"Đúng, đây là hoa."
"Hoa hoa... Hoa hoa..."
Hứa Tân Di không ngừng cố gắng, kiên nhẫn chỉ vào xe thể thao: "Bảo bối, nào, nghe lời, đây là cái gì?"
"Hoa hoa..." Trẻ con dễ bị những đồ vật có màu sắc tươi sáng hấp dẫn, ánh mắt bé cứ liếc về phía hoa hồng.
"Đây là xe xe, nào, đọc theo mẹ, xe xe."
"Hoa hoa!"
"... Xe xe."
"Hoa hoa!"
"Bảo bối, đây là xe xe, đọc theo mẹ, xe xe."
Hai mẹ con nhìn nhau một hồi, vẫn là bé con nhỏ như hạt đậu chịu thua, bập bẹ gọi: "Xe xe..."
"Đúng rồi, mẹ nói cho con biết, xe xe này tên là Ferrari, nào, đọc theo mẹ, Ferrari ~"
"Hoa hoa hoa hoa!"
"Fer, ra, ri!"
"Hoa hoa hoa! Muốn hoa hoa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-354.html.]
"..."
Cả buổi chiều Hứa Tân Di vất vả, nhưng càng thất bại càng hăng hái, thề phải để bé con trong mắt chỉ có hoa nói ra ba chữ kia.
Dịch gia mời dì và bảo mẫu chuyên chăm sóc Dịch Khiêm tới, dạo này đặc biệt rảnh rỗi.
Hỏi nguyên nhân, là bởi vì gần đây Hứa Tân Di ở nhà tự mình chăm sóc bé con, có đôi khi hai người ở trong phòng, thỉnh thoảng bảo mẫu đưa sữa bột pha xong đi vào, đều có thể nghe được tiếng Hứa Tân Di dạy bé con nói chuyện.
Mơ hồ có thể nghe thấy những từ như "xe xe", "hoa hoa".
――――
Tổng bộ tập đoàn Dịch thị.
Trong phòng họp, ai nấy đều nghiêm túc, việc hợp tác với Giang thị coi như thuận lợi. Hai năm nay Giang thị và Dịch thị có rất nhiều lợi ích trong hợp tác này, nhưng cũng có không ít phiền phức. Bởi vì Dịch thị có một sơ hở, dự án hai bên hợp tác đã ngừng ba ngày làm việc, tuy đã cứu vãn được, nhưng tổn thất quá nặng, cuộc họp trước mắt này là để truy cứu trách nhiệm.
Sắc mặt Dịch Dương từ khi bước vào phòng họp đã không dễ nhìn, mỗi lần trong miệng thốt ra một chữ, các cán bộ cấp cao ở hiện trường đều cúi đầu thở dài.
Toàn bộ phòng họp yên tĩnh một chút.
Dịch Dương trầm mặc nhìn quét một vòng, từ từ mở miệng, "Chuyện này tôi không muốn nghe các anh thoái thác trách nhiệm, trách nhiệm..."
Nói còn chưa dứt lời, màn hình điện thoại di động bên cạnh tay sáng lên, Dịch Dương dời tầm mắt nhìn thoáng qua, là tin nhắn thoại WeChat của Hứa Tân Di.
Không để ý.
Nhưng mà tin nhắn thoại thứ hai, tin nhắn thoại thứ ba liên tiếp gửi tới.
Là có chuyện gấp gì?
Dịch Dương suy tư hai giây, đưa cho phó tổng ngồi phía dưới mình một ánh mắt, cầm di động đứng dậy.
Trợ lý mở cửa phòng họp, Dịch Dương vừa đi vừa mở khóa WeChat, đặt điện thoại vào tai nghe tin nhắn thoại kia.
"Ba ơi!"
Một giọng nói non nớt vang vọng khắp phòng họp, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng họp.
Nhưng ngay sau đó, tin nhắn thoại tiếp theo tự động phát ra.
"Ferrari!"
"Mua cho mẹ!"
Dịch Dương thần sắc không thay đổi, chỉ là tay nắm chặt điện thoại di động, không chút hoang mang đi ra phòng họp.
Cửa phòng họp đóng lại.
Mọi người trong phòng họp nghiêm túc chờ đợi ngẩn ra, lập tức hiểu ý mỉm cười, vị phó tổng đứng lên chủ trì hội nghị càng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi lát nữa Dịch tổng tiến vào, có lẽ cuộc họp này sẽ nhẹ nhõm hơn không ít.
Dịch Dương bên ngoài phòng họp đóng điện thoại lại, đi vào một gian phòng nghỉ, đóng cửa lại, lúc này mới mở WeChat.
Lại tới hai tin nhắn thoại.
"Xe xe!"