Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:17:02
Lượt xem: 37

"Không phải vừa rồi anh đã đồng ý với em rồi sao?"

 

"Anh không đồng ý cho em mua xe thể thao!"

 

"Em không bảo anh mua, em tự mua! Tự em bỏ tiền!"

 

"Vậy em tự đi mua đi, đừng tìm anh!"

 

Hứa Tân Di nghiến răng: "Anh có mua hay không?"

 

Dịch Dương dứt khoát, "Không mua."

 

"Anh có giúp em hay không?"

 

"Không giúp!"

 

—— "Chuyện đua xe nguy hiểm như vậy cũng dám làm! Thật là đáng giận!"

 

Mắt thấy sắp đổ thêm dầu vào lửa, Hứa Tân Di thức thời xuống nước, "Ông xã, em thật sự rất thích chiếc xe thể thao kia, em hứa với anh, em sẽ lái cẩn thận, em không đua xe, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện."

 

Những lời dối trá này của Hứa Tân Di, Dịch Dương một chữ cũng không tin.

 

"Thật đấy! Hơn nữa anh xem, bình thường em bận công việc, hoặc là ở đoàn làm phim không có thời gian lái xe, hoặc là trên đường chạy show, không có cơ hội lái xe, sao có thể..."

 

"Vậy em mua để làm gì?"

 

Một câu chặn họng Hứa Tân Di nửa ngày cũng không nói ra lời.

 

Hứa Tân Di phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, bản lĩnh tận dụng mọi thứ của tên đàn ông xấu xa này càng ngày càng lợi hại.

 

Cô liều mạng, "Mua để trong gara ngắm, chỉ cần có nó là em vui rồi!"

 

Dịch Dương bình tĩnh nhìn cô.

 

—— "Nói thì hay lắm, mua về rồi còn không lái sao? Lời này không thể tin."

 

Hứa Tân Di: "... Không mua thì không mua!"

 

Hứa Tân Di rất cứng rắn rời đi.

 

Nói đùa gì vậy, xe thể thao nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có một chiếc kia, mua cái khác không được sao, cần gì phải cầu xin Dịch Dương?

 

Huống chi Hứa Tân Di cô cũng là người phụ nữ đã đứng vững gót chân trong giới giải trí rồi, được không?

 

Không tin, chút quan hệ này cũng không tìm được!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-353.html.]

Nhưng mà buổi tối hôm đó Hứa Tân Di lật khắp vòng bạn bè cùng danh bạ, ngoại trừ mấy người không thể liên hệ, những người khác đều tìm khắp nơi, vậy mà không ai có thể giúp được gì.

 

Tìm An Nhã?

 

... Chiếc xe thể thao của An Nhã đã được đặt trước một năm rồi.

 

Xem ra nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có Dịch Dương là đáng tin cậy nhất.

 

Nhưng người đáng tin cậy nhất này lại không muốn giúp cô.

 

Không tìm được người giúp đỡ, Hứa Tân Di buồn bực ngồi trong góc sô pha không nói lời nào.

 

Dịch Dương vừa về phòng, liền nhìn thấy người cuộn mình trong góc sô pha, thấy anh trở về, ngẩng đầu trông mong nhìn anh, tủi thân đáng thương.

 

"Dịch Dương, có phải anh không yêu em nữa rồi không?"

 

"..." Dịch Dương không muốn nói chuyện với cô.

 

"Ông xã, em thật sự rất khó chịu, muốn khóc."

 

Hứa Tân Di nghĩ, thế nào Dịch Dương cũng sẽ đến an ủi mình hai câu chứ? Hai người tình cảm dạt dào ôm ấp, rù rì to nhỏ tâm tình, tình đến lúc nồng nàn... Dỗ dành rồi Dịch Dương cũng sẽ đồng ý thôi?

 

Nào ngờ, Dịch Dương mở miệng chính là: "Muốn khóc thì khóc đi."

 

Nghe xem, tên đàn ông xấu xa Dịch Dương này nói có phải tiếng người không?

 

"... Nhưng mà em muốn khóc trong Ferrari!"

 

  "..."

 

Trong chuyện xe thể thao này, Dịch Dương không hề nhượng bộ, sự kiện Hứa Tân Di đ.â.m xe cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi, lại còn muốn lái xe thể thao? Anh tuyệt đối không thể nào đồng ý để Hứa Tân Di treo mình trên lưỡi đao.

 

Không có được luôn là tốt nhất. Sau hai ngày liên tục tâm trạng không tốt, Hứa Tân Di đưa mắt tập trung vào trên người bé con với vẻ mặt ngây thơ đang chảy nước miếng.

 

"Nuôi con ngàn ngày, dùng con một giờ, bảo bối, mẹ đặt hy vọng lên người con."

 

Bé con nhìn mẹ tới, hớn hở vẫy vẫy hai bàn tay mập mạp, hoàn toàn không biết người mẹ hiền từ trước mặt này trong lòng đang tính toán điều gì.

 

Năm nay tiểu thiếu gia mới một tuổi rưỡi, toàn thân trên dưới mập mạp sờ lên đều là thịt, ngũ quan còn chưa phát triển, nhìn không rõ dáng vẻ, nhưng duy chỉ có cặp mắt kia, giống hệt cha.

 

Đôi mắt to đen nhánh sâu thẳm, sau khi lớn lên không biết sẽ lừa gạt được bao nhiêu cô gái.

 

Bé con vừa thấy mẹ, lập tức mang hai cái chân ngắn lẫm chẫm chạy tới, ôm bắp chân Hứa Tân Di, trong miệng bi bô một tràng dài, ngẩng đầu nhìn cô.

 

Hứa Tân Di ôm bé vào trong ngực, bé con cười toe toét, giống như là biết mình được mẹ ôm vậy, đôi chân mập mạp đạp xuống, tay khua khoắng lung tung, miệng gọi: "Mẹ, mẹ ơi..."

 

"Phu nhân, tiểu thiếu gia vừa thấy cô liền cười, lúc cô không có ở đây cũng chưa từng cười qua."

Loading...