Đứa bé đỏ hỏn, nhăn nheo như ông cụ non.
 
Hứa Tân Di  thoáng qua mà suýt .
 
"Xấu quá..."
 
"Không  , trẻ con mới sinh đều như , lớn lên sẽ xinh  thôi." Để xua tan nghi ngờ của Hứa Tân Di, Dịch phu nhân  : "Lúc Dịch Dương mới sinh cũng thế ."
 
Hứa Tân Di yên tâm.
 
Dịch lão     đặt tên cho đứa bé, tên là Khiêm. Ông cụ  chắt trai, trong mắt ánh lên vẻ yêu thương, cưng chiều  giấu giếm.
 
Mọi  trong phòng bệnh  lượt rời .
 
Dịch Dương  bên giường cô, "Còn đau ?"
 
Cô lắc đầu, "Không đau nữa,   chịu tội gì cả, sinh  nhanh, bác sĩ còn khen con ngoan ngoãn."
 
"Ừm."
 
Hứa Tân Di nắm lấy bàn tay đang run rẩy của ,  thấy những lời từ tận đáy lòng Dịch Dương khiến tim cô rung động.
 
"Cảm ơn trời đất."
 
"Sau   sinh nữa."
 
――――
 
Một tuần  Hứa Tân Di xuất viện, đứa bé nhỏ xíu trong tã lót nhận  sự chăm sóc chu đáo của cả gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-349.html.]
 
Ba  bảo mẫu, ba bà vú,  phiên  chăm sóc suốt ngày đêm.
 
Con còn nhỏ, chỉ  , nhưng đồ chơi chuẩn  cho bé  chất đầy phòng. Dịch lão   càng hào phóng,  thứ gì  đều đem đặt hết  phòng của chắt cưng, một phòng chứa  hết,  dọn thêm cho bé một phòng khác. Dịch Dương   nổi nữa, bèn nhắc nhở đôi câu,  bé còn nhỏ,  cần thiết  sắm sửa nhiều đồ như , nhưng   Dịch lão  quở trách: " mua cho chắt đích tôn của  một ít đồ thì ? Bây giờ  dùng ,   thế nào cũng  ngày dùng đến."
 
Rõ ràng, Dịch lão   đem những lời  từng  " thể xa hoa lãng phí" ném   đầu, hơn nữa từ trong lời  của ông cụ  khó   ý tứ "Sau  bé thích cái gì thì cho cái đó", cũng chẳng lo lắng sẽ nuôi dưỡng thành một kẻ ăn chơi trác táng.
 
Bé con lớn lên từng ngày, giống như Dịch phu nhân  lúc , lớn lên trắng trẻo non nớt, đôi mắt  giống hệt Dịch Dương, long lanh hữu thần, giống như hai quả nho đen trong suốt, ai  thấy cũng  thật lòng cảm thán một câu: Đứa bé thật xinh .
 
Về việc , Hứa Tân Di kiêu ngạo tuyên bố: Là  sinh!
 
Dịch Dương cũng học cách  một  cha , lúc rảnh rỗi nếu bé cần b.ú sữa   tã,  đều sẽ tự  , nhưng hai cha con quả thật giống hệt như câu  của Dịch lão  ở ngoài phòng sinh lúc ,   "lục đục".
 
Dịch Dương  cho con bú, bé con trong một giây  còn đang ăn ngon lành trong lòng bà vú, một giây  liền  ăn nữa, mím môi  Dịch Dương, giống như  dọa sợ. Lúc  tã, một giây  bé con còn ngoan ngoãn, giây tiếp theo  gào  ầm ĩ.
 
Thế là  ba  thất bại,  cha  là  đành dứt khoát từ bỏ, còn tuyên bố      một  cha nghiêm khắc, dạy dỗ bé thật , để bé gánh vác trách nhiệm nặng nề của Dịch thị.
 
Hứa Tân Di đối với điều  tỏ vẻ thương xót  bé con đang  trong lòng .
 
"Tuổi còn nhỏ mà   lấy lòng cha,  còn bài xích cha như ,   thì xong , chờ con lớn lên, xem cha con "tra tấn" con như thế nào."
 
Đáng tiếc đứa bé vẫn còn quấn tã chỉ  phun bong bóng, vung vẩy hai bàn tay nhỏ mập mạp, vẻ mặt ngây ngô  sợ hãi,  khanh khách với Hứa Tân Di.
 
Có lẽ đúng là mối thù từ đời ,  khi bé học bò, từ đầu tiên bé gọi là "", từ thứ hai bé gọi là "bà nội", từ thứ ba bé gọi là "ông cố", cả nhà dốc hết sức lực, mòn mỏi chờ đợi bé gọi "cha", nhưng bé nhất quyết  gọi hai chữ "cha ơi", mắt thường cũng  thể thấy  sắc mặt Dịch Dương âm trầm.
 
 Hứa Tân Di  hề lo lắng Dịch Dương sẽ  thích đứa bé .
 
Bởi vì  một đêm nọ, khi nửa đêm tỉnh giấc, bên cạnh trống ,  thấy bóng dáng Dịch Dương, cô liền  dậy  tìm, ở bên ngoài phòng trẻ con,   tiếng Dịch Dương đang khẽ khàng dỗ dành.
 
"Gọi cha , cha, cha, gọi cha , cha sẽ cho con món đồ chơi , ngoan,  lời, gọi cha , cha, cha."