"Thôi  , em xem qua mấy tài liệu  , nếu   vấn đề gì thì ký tên ."
 
Hứa Tân Di nhận lấy, xem xét kỹ các điều khoản trong tài liệu.
 
An Nhã  đối diện cô  một cách chán nản, chờ cô  xem xong và ký tên,  lẽ chiếc khăn quàng cổ  cổ Hứa Tân Di quá thu hút sự chú ý, ánh mắt cô  cứ  quanh quẩn ở đó, đột nhiên ánh mắt dừng , An Nhã nhíu mày: "Tân Di, cổ em   ?"
 
Hứa Tân Di theo bản năng che cổ, "Bị... dị ứng."
 
"Dị ứng?"
 
An Nhã tiến  gần  một cái là  chuyện gì  xảy .
 
"Thôi  , đừng giả vờ  mặt chị nữa, phấn đều  khăn quàng cổ cọ hết ."
 
Hứa Tân Di  gượng gạo.
 
An Nhã rõ ràng   hứng thú với chuyện , "Chị  hỏi Giang Niệm giúp em ,    trả lời rõ ràng, chỉ  là  gặp em."
 
"Hả?"
 
An Nhã  cô  với ánh mắt khó tin: "Trước đó em   , chuyện để Giang Niệm  nước ngoài học tập chuyên sâu, em quên  ?"
 
"... Không quên! Chuyện     thể quên ? Bây giờ   đang ở công ty ?"
 
"Ở phòng tập."
 
"Được, lát nữa em sẽ đến tìm  ."
 
Sau khi ký xong mấy tài liệu, An Nhã xoay  rời , Hứa Tân Di thì suy nghĩ xem nên  chuyện với Giang Niệm như thế nào.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Tân Di quyết định sẽ  chuyện rõ ràng với Giang Niệm, phân tích cho   hiểu rõ những mặt lợi và hại của việc  du học và tiếp tục  việc trong giới giải trí, chủ yếu vẫn là tôn trọng ý nguyện của Giang Niệm, để   tự  suy nghĩ kỹ càng.
 
Nghĩ đến đây, Hứa Tân Di  dậy  đến phòng tập.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-330.html.]
Quả nhiên, Giang Niệm đang ở trong phòng tập luyện nhảy.
 
Cậu  từng học nhảy, nên động tác  gọn gàng dứt khoát, dáng  cân đối, nhảy lên trông   mắt, khiến    cảm giác  thưởng thức thị giác.
 
Gõ cửa phòng tập, Giang Niệm đang tập bên trong liền dừng động tác,  đầu  về phía cửa, thấy Hứa Tân Di đang mỉm  với ,   liền tắt nhạc.
 
Hứa Tân Di đẩy cửa , mỉm  đưa cho   một chai nước.
 
Giang Niệm nhận lấy.
 
"Sao em  đến công ty sớm thế? Gần đây em cũng   lịch trình gì mà."
 
"Ở nhà buồn chán quá nên em đến công ty luyện tập một chút."
 
"... Chuyện của ba em, chị  tiếc, mong em nén bi thương."
 
Giang Niệm  dùng khăn lau mồ hôi  cổ   với giọng điệu bình thản: "Mọi chuyện  qua ."
 
"Em  thể nghĩ như  là  nhất , chị còn đang lo lắng..."
 
"Lo lắng cho em ạ?"
 
Hứa Tân Di  : "Em là nghệ sĩ của chị, chị đương nhiên là lo lắng cho em ."
 
Giang Niệm mím môi, cuối cùng cũng   gì.
 
"Vậy hôm nay chúng   chuyện chính,  đó An Nhã chắc   chuyện với em , về việc em  du học." Hứa Tân Di  nhanh hơn, sợ Giang Niệm là một  trai nhạy cảm sẽ hiểu lầm: "Thật  chuyện  em  cần  khó xử, chị chỉ là cho em thêm một lựa chọn thôi, cuối cùng là  du học  là tiếp tục ở  giới giải trí, đều do em tự  quyết định, chị tuyệt đối  can thiệp."
 
Giang Niệm cúi đầu,  bày tỏ thái độ.
 
"Em  chị  , cá nhân chị thấy tiềm năng của em  , nhảy , dáng  chuẩn, hát cũng ,   khả năng phát triển.  mà... Giang Niệm, em   rằng, những thứ   thể giúp em nổi tiếng nhanh chóng trong giới giải trí, nhưng  thể giúp em  vững , bất kể   em phát triển theo hướng diễn xuất  ca hát, thì những kiến thức cơ bản đều  thật vững chắc, chắc em cũng nhận   đấy, tuy rằng chúng  vẫn luôn thuê gia sư riêng cho em, nhưng hiệu quả   lắm, bây giờ em còn trẻ,  thời gian,  sức lực, đây là một cơ hội   cho em."
 
Hứa Tân Di tiếp tục : "Đương nhiên, với gia thế của em, nếu  tiếp tục ở  giới giải trí cũng   là chuyện khó, em  thể dễ dàng    nhiều tài nguyên, nổi tiếng cũng  thành vấn đề... Giang Niệm, ý em thế nào?"
 
"Chị Tân Di, chị  em  du học ?"