Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-12-30 22:31:04
Lượt xem: 35
An Nhã thấy Hứa Tân Di ôm chặt eo mình, ra chiều "Nếu chị không đồng ý thì em sẽ không buông tay cho chị đi đâu".
"Được rồi."
Hứa Tân Di buông tay: "Thế mới đúng chứ, chúng ta đều là người văn minh, có thể nói chuyện thì đừng động tay động chân."
Năm phút sau, hai người cùng đứng trước cửa phòng nghỉ.
An Nhã tay vác đàn guitar, Hứa Tân Di tay cầm gậy bóng chày.
Tuy rằng không động tay động chân, nhưng khí thế không thể thua, nhất định phải dằn mặt tên khốn Lạc Kiệt này.
An Nhã đẩy cửa ra.
Trong phòng nghỉ, Lạc Kiệt đang sốt ruột đi đi lại lại trong căn phòng hơn chục mét vuông, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta mừng rỡ nhìn ra.
"An Nhã, e, đến rồi! Cuối cùng em cũng chịu gặp tôi, hôm nay tôi đến là để giải thích với em, đêm hôm đó..." Lạc Kiệt vừa đi vừa dán mắt vào An Nhã vừa giải thích, nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn thấy cây đàn guitar trên vai An Nhã, cây gậy bóng chày trên tay Hứa Tân Di, thời gian như ngừng lại, anh ta cảnh giác nhìn hai người.
"Chuyện này tôi có thể giải thích, chúng ta đều là người có thân phận, động tay động chân không hay."
An Nhã nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Hai người cùng bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-322.html.]
Cửa phòng nghỉ đóng lại, khóa trái.
Lạc Kiệt nuốt nước bọt, bắt đầu hơi hối hận vì hôm nay mình đã tự chui đầu vào rọ.
Khi hai người tiến lại gần, Lạc Kiệt dần lùi lại, cho đến khi lưng dựa vào tường không còn đường lui, anh ta mới cuống cuồng nói năng lung tung: "Lúc đó tôi thật sự không cố ý, An Nhã chắc em cũng nhớ là em đã say... Tuy rằng có thể em không nhớ chuyện sau khi say, nhưng camera hành trình trên xe và camera ở hành lang khách sạn đêm hôm đó hoàn toàn có thể chứng minh tình hình lúc đó."
"Hơn nữa cho dù em không hiểu tôi, nhưng em cũng nên nghe nói về tôi chứ, tôi là loại người tùy tiện lên giường với phụ nữ khác sao? Sao tôi có thể thừa dịp em gặp nguy hiểm... Nhưng thật sự là em thần trí không tỉnh táo, cứ nhào vào người tôi..."
"Nhào vào người anh?" Hứa Tân Di cười lạnh, cây gậy bóng chày đặt trên vai anh ta: "Ý anh là, An Nhã chủ động ve vãn anh?"
"Không không không, tôi không có ý đó, là tôi, là tôi cứ mặt dày bám lấy An Nhã, là tôi chủ động ve vãn cô ấy." Cảm nhận được lực của cây gậy bóng chày trên vai nhẹ bớt, Lạc Kiệt thở phào nhẹ nhõm, "Còn về đêm hôm đó, An Nhã, em phải tin tôi, tôi không cố ý, mọi người đều say rượu, trong tình huống đó, trai đơn gái chiếc..."
Thấy An Nhã giơ cây đàn guitar lên, Lạc Kiệt cắn răng: "Dù sao thì, chuyện chúng ta lên giường là sự thật, bất kể nguyên nhân là gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!"
"Chịu trách nhiệm?" An Nhã cười: "Tôi cần anh chịu trách nhiệm? Lạc Kiệt, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chín chắn một chút được không? Chỉ là lên giường thôi mà, cứ làm như sống c.h.ế.t phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi có bắt anh chịu trách nhiệm đâu? Đúng, hôm đó tôi say, camera tôi cũng đã xem, là tôi chủ động, nhưng tôi chưa bao giờ nói muốn anh chịu trách nhiệm, cứ coi như là một đêm xuân, tôi nghĩ anh cũng không thiệt thòi gì đúng không?"
Lạc Kiệt nhíu mày: "Ý em là?"
"Không cần anh chịu trách nhiệm, trước đây chẳng phải anh đã hỏi tôi có muốn chơi với anh không sao? Bây giờ tôi đã chơi rồi, nói thật cũng không tệ, trong số những người bạn trai tôi từng quen, anh cũng được xếp vào top 5, nhưng làm ơn hiểu cho rõ, cho dù tôi có lên giường với anh, thì mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ dừng lại ở đó, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm, anh cũng đừng đến tìm tôi giải thích, trên giường quấn quýt, xuống giường anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, người trưởng thành, tự chịu trách nhiệm cho bản thân là được rồi."
An Nhã buông cây đàn guitar trên tay xuống, ném lên tấm thảm trong phòng nghỉ: "Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, sau này chúng ta vẫn như trước, gặp nhau như người xa lạ, đừng có bày đặt thâm tình như vậy."
"Tôi nói đủ rõ chưa?"