Cảm giác run rẩy đến thấu xương khi  ở ven sông trong gió lạnh mùa đông năm , cũng  chút ấm áp.
 
"Anh  gì cơ?"
 
"Anh , chuyện  , là  của ,  xin  vì thái độ và lời  của  với em, xin em hãy tha thứ cho ."
 
Tuy rằng Hứa Tân Di đưa lưng về phía Dịch Dương,   thấy biểu cảm cùng ánh mắt của Dịch Dương, nhưng từ giọng điệu   chuyện,  thể cảm nhận  sự nghiêm túc khi   lời , cũng  chỉ là thuận miệng  một chút mà thôi.
 
Cô cắn chặt môi ,   nên lật  chuyện cũ, nhưng vẫn   chuyện  , "Lúc em mới gả cho ,   để ý tới em,  cũng  thích em,  đó qua năm mới  dẫn em về gặp ông nội,  đường trở về bảo em xuống xe về nhà, em   chọc tức đến ,  thật đáng ghét!"
 
Nói xong, cô trầm mặc một lát, hít sâu một , hốc mắt  đỏ lên, " mà   cần thiết xin , chuyện lúc ,    của ."
 
—— "Khi đó   thích ,  cũng  thích , chúng   ai thiệt thòi."
 
"Không, cần thiết." Dịch Dương : "Anh  lạnh nhạt với  vợ  suốt hai năm,  từng tĩnh tâm  để  chuyện tử tế với em, sống chung hòa thuận,  quan tâm đến em, hỏi han cuộc sống và công việc của em,  khiến em buồn và cảm thấy tủi , đều là vì   chồng  , nếu như em nguyện ý tha thứ cho , về   sẽ thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một  chồng, chăm sóc em thật , quan tâm em, yêu em, sẽ  để cho em chịu một chút uất ức nào nữa, em cho  một cơ hội nữa chứ?"
 
Hốc mắt Hứa Tân Di càng thêm đỏ lên.
 
Đã thật lâu    đàn ông nào  những lời tình cảm như  với cô, cho cô sự lãng mạn và dịu dàng như .
 
Sự dịu dàng như , cô thật sự  thể cưỡng  .
 
"Vậy ... Có thể  cho em , tại   thích em ?"
 
"Bởi vì em  cho  ,  thể dễ dàng tin  những gì tai  thấy, mắt  thấy,  một   cần bình tĩnh  để sống chung, mới  thể  thấy  diện."
 
—— "Chẳng lẽ là  khi Dịch Dương ở cùng với ,   phát hiện  chuyện của ?"
 
—— "Rất  khả năng."
 
Hứa Tân Di nghĩ.
 
—— "Trong tiểu thuyết đều  như , phụ nữ   chút chuyện khác thường, tổng tài bá đạo đều là một bộ dạng 'Người phụ nữ, cô  thành công thu hút sự chú ý của ', cũng  lý đấy chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-317.html.]
 
Dịch Dương khẽ  một tiếng.
 
Hứa Tân Di  cảm giác như những lời trong lòng  đều    thấy hết, thẹn quá hóa giận : "Anh  cái gì? Em còn đang suy nghĩ  nên tha thứ cho   !"
 
Dịch Dương thuận theo lời cô , "Ừ,  đợi em suy nghĩ. Vậy em  nguyện ý cho  một cơ hội, tha thứ cho   ?"
 
Trong lòng Hứa Tân Di giống như  hai tiểu nhân đang thổi gió bên tai cô.
 
Hứa Tân Di áo trắng khuyên cô.
 
—— "Cậu xem Dịch Dương   như    còn suy nghĩ gì nữa! Nhanh đồng ý với   !!! Hu hu hu quá cảm động!"
 
 Hứa Tân Di áo đen phản bác.
 
—— "Cái gì    mới là  nhất, thứ dễ dàng   sẽ chẳng ai trân trọng, lúc    kiêu một chút! Không thể dễ dàng tha thứ cho  !"
 
Hứa Tân Di áo trắng dùng tình cảm để giải thích.
 
—— "  xem Dịch Dương  tỉ mỉ chuẩn  bất ngờ cho , đợi  đến tận hai giờ sáng, chẳng lẽ    thấy thành ý ?"
 
Hứa Tân Di áo đen tiếp tục phản bác.
 
—— "Đàn ông đều giỏi  lời ngon tiếng ngọt, Dịch Dương  tiền  thế như , mấy bông hoa hồng  chỉ cần động ngón tay thanh toán thôi mà, Hứa Tân Di  bình tĩnh  ! Giữ tỉnh táo đừng sa  quá sâu!"
 
Hứa Tân Di áo trắng tiếp tục khuyên cô.
 
—— " Dịch Dương khi nào  từng hao tâm tổn trí  những chuyện ? Anh   nhận sai xin  , hơn nữa còn đảm bảo   sẽ thương  yêu  bảo vệ ,   cảm động ?"
 
Hứa Tân Di áo đen hừ lạnh.
 
—— "Hừ, đàn ông đều là móng heo, lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng  ? Chẳng     cũng thường xuyên  'Chồng ơi em yêu ' đấy thôi?"
 
Hứa Tân Di áo trắng dần dần yếu thế.