Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 316
Cập nhật lúc: 2024-12-27 20:16:59
Lượt xem: 44
Hứa Tân Di chậm rãi bước ra khỏi thang máy, đối với việc tối hôm qua mình vô cớ thất hẹn có chút áy náy.
Lý lẽ ngay thẳng thì mới hùng hồn.
Cô không có lý lẽ ngay thẳng thì hùng hồn kiểu gì?
Nếu Dịch Dương quên ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, cô còn có thể hùng hổ tìm anh ấy tính sổ.
Lát nữa nếu Dịch Dương mà đế đây, tôi phải giải thích thế nào đây?
"Xin lỗi, tối hôm qua em không thấy tin nhắn của anh, cho nên..."
—— "Nói như vậy chẳng phải là nói rõ mình quên mất chuyện ngày kỷ niệm kết hôn sao? Không được! Không thể để anh ta nắm được điểm yếu là mình quên ngày kỷ niệm kết hôn."
"Ông xã, anh không biết đâu, hôm qua An Nhã khóc quá đáng thương, em thực sự không thể bỏ đi được, để anh đợi cả đêm thật sự rất xin lỗi."
Hứa Tân Di suy nghĩ một lát.
—— "Nói như vậy có thể sẽ khiến anh ấy thêm tức giận không? Dịch Dương nói không chừng sẽ nổi giận, nhỏ nhen thì làm sao bây giờ?"
"Nói thế này cũng không được, nói thế kia cũng không được, giải thích như thế nào đây?"
Hứa Tân Di đứng ngoài cửa do dự.
Bên trong cửa, Dịch Dương đang chuẩn bị ra ngoài thì buông tay nắm cửa xuống, đứng lại lặng lẽ nghe.
—— "Dịch Dương chắc là không nhỏ nhen như vậy chứ? Kỷ niệm ngày cưới năm nào cũng có, huống chi những năm trước cũng chưa từng tổ chức, năm nay làm màu như vậy để làm gì?"
Nghĩ vậy, Hứa Tân Di nghiến răng nghiến lợi, "Không sai, Dịch Dương cũng nên xem lại mình đi, những năm qua toàn vắng mặt, hỏi cũng không hỏi, tôi chỉ vắng mặt có một lần, anh ta có tư cách gì nói tôi?"
—— "Nếu anh ta mà gây sự với tôi, trách móc tôi, được, vậy thì ly hôn!"
Hứa Tân Di hung hăng nghĩ.
Cô mở cửa, Dịch Dương đứng ở phía sau cửa, chỉ cách Hứa Tân Di một cánh cửa.
Thị giác nhanh nhạy hơn khứu giác, một giây sau khi Hứa Tân Di nhìn thấy Dịch Dương, cô đã ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.
Tầm mắt bị màu đỏ lấp đầy.
Cô nhìn vào trong nhà.
Cả căn nhà chất đầy hoa hồng, trong giây lát, Hứa Tân Di hoảng hốt cảm thấy có phải mình đi nhầm cửa hay không, nhưng nhìn ảnh cưới của cô và Dịch Dương trên tường, không đi nhầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-316.html.]
"Đây..."
Hứa Tân Di nhớ tới nhân viên dưới lầu nói, Dịch Dương tự tay chuẩn bị, đợi cô đến hai giờ sáng, chính là muốn tạo bất ngờ cho cô.
—— "Đây là bất ngờ mà Dịch Dương hôm qua chuẩn bị cho mình sao?"
Hương hoa nồng nàn không ngừng xâm nhập vào khoang mũi, mỗi một bông hoa hồng đều đang hé nở, hoặc đang nở rộ, cảm giác như đang ở giữa biển hoa.
Cô vừa hoang mang vừa luống cuống đứng đó, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt không biết nên nhìn vào bông hoa hồng nào.
Chắc là vừa rồi trên đường về nhà quá vội vàng, nếu không tim sao có thể đập nhanh như vậy?
—— "Mình còn tưởng là cái gì, quê mùa thật."
Cô xoay người nhìn về phía Dịch Dương, "Tối hôm qua em thật sự có việc bận, quên nói với anh, để anh đợi lâu như vậy, em rất xin lỗi."
Hứa Tân Di đưa tay vào túi Dịch Dương, lấy điện thoại của anh ra, thao tác vài cái trên màn hình, ngẩng đầu hỏi anh: "Bây giờ anh định đi làm sao?"
"Ừ." Dịch Dương không chớp mắt nhìn cô.
"Nhưng hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta." Cô đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Dịch Dương.
Dịch Dương nhìn thấy Hứa Tân Di đã đổi thời gian trên điện thoại thành ngày hôm qua.
"Anh muốn đi đâu?" Hứa Tân Di hỏi anh.
Dịch Dương cười khẽ, "Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, anh còn có thể đi đâu?"
Hứa Tân Di nhét điện thoại vào tay Dịch Dương, xoay người đi dọc theo lối đi hoa hồng chỉ đủ cho một người đi vào trong, mỗi bước đi đều khiến những bông hoa hồng lắc lư.
Bất ngờ, cô bị Dịch Dương ôm chặt từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào tai.
"Xin lỗi," Dịch Dương thì thầm bên tai cô, "Trước kia để em đợi lâu như vậy, là lỗi của anh, xin em hãy tha thứ cho anh."
Sự dịu dàng của Dịch Dương khiến Hứa Tân Di trở tay không kịp.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, lời xin lỗi thì thầm bên tai, trái tim Hứa Tân Di bị những lời này của Dịch Dương lay động, khẽ run lên.
Trong ký ức của cô, Dịch Dương chưa bao giờ dịu dàng như vậy, rất nhiều lúc anh kiệm lời, ít nói, chuyện lãng mạn lại càng không đáng nhắc tới.
Một người đàn ông ít nói, không hiểu lãng mạn, hôm nay, lại bày đầy hoa hồng trong nhà, kiên nhẫn đợi cô đến hai giờ sáng, chỉ để tạo bất ngờ cho cô nhân ngày kỷ niệm kết hôn, buông bỏ lòng tự trọng của một người đàn ông, thừa nhận mình sai, cầu xin được tha thứ.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, những ấm ức trước đây dường như cuối cùng cũng được bù đắp một chút.