"Em còn nhớ lúc nhỏ, ông  bận rộn công việc, nhưng luôn hứa sẽ chơi với em, nhưng  nào cũng thất hứa vì công việc, sợ em giận  thèm để ý đến ông , nên  bò  đất cho em cưỡi lên lưng giả  ngựa để dỗ em vui..."
 
Giang Niệm bình tĩnh , "Bởi vì em là con trai của ông , khi em   con trai của ông  nữa, thì em chẳng là gì cả."
 
"Em    ông  ?"
 
Giang Niệm  lắc đầu, cũng  gật đầu, ánh mắt từ  giường bệnh  xuống mũi chân.
 
“Em sẽ nhớ mãi cái ngày ông  đuổi em  khỏi nhà, cũng sẽ nhớ mãi, lúc  em bệnh nặng sắp chết, em đến cầu xin ông , ông  mắng em là con hoang..." Giang Niệm đột nhiên im bặt, vội vàng lau nước mắt.
 
"Thôi bỏ ."
 
"Ba, con tha thứ cho ba."
 
Một cơn gió từ  thổi qua tai , giống như  nhiều năm , khi  còn nhỏ, ba   từng thổi  tai  một .
 
————
 
Hôm đó, t.h.i t.h.ể của Giang Thành  đưa  khỏi bệnh viện, Hứa Tân Di và Dịch Dương trở về nhà cũ,  là nửa đêm, cả hai đều kiệt sức.
 
 chuyện   hề nhỏ, Dịch lão gia   chuyện  đợi Dịch Dương về báo cáo cụ thể.
 
Nghe xong  bộ sự việc, Dịch lão gia thở dài, tuy hai nhà   quan hệ họ hàng, nhưng cũng là chỗ quen  cũ,  Giang Thành lớn lên,  đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đối với Dịch lão gia mà , vẫn  khỏi cảm thán.
 
"Chuyện của Giang Thành   , hai ngày nữa  lễ tang,  sẽ đến tiễn đưa ông ." Dịch lão gia chống gậy  dậy, "Hôm nay đến đây thôi, hai đứa cũng mệt , nghỉ ngơi sớm ."
 
Dịch phu nhân cũng  dậy theo, dìu Dịch lão gia lên lầu nghỉ ngơi.
 
Hứa Tân Di và Dịch Dương  tại chỗ, tiễn Dịch lão gia lên lầu  mới về phòng nghỉ ngơi.
 
Hứa Tân Di đối với Giang Thành, ngoài  gặp mặt ở phòng  việc , cũng   bất kỳ giao tiếp nào khác, nhưng dù ,  sinh ly tử biệt, cô vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối và hoang mang.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-312.html.]
"Em đang nghĩ gì ?"
 
Hứa Tân Di lắc đầu, "Không  gì." Nói xong, cô  hỏi, "Anh   chuyện của Giang Niệm và    ?"
 
"Sao em  hỏi chuyện ?"
 
"Tò mò thôi."
 
Dịch Dương    với cô, "Đừng hỏi nữa, nghỉ ngơi sớm ."
 
Sau khi rửa mặt lên giường, Hứa Tân Di trằn trọc mãi vẫn  ngủ , trong đầu cứ quanh quẩn những lời Giang Niệm .
 
—— "Thật  Giang Niệm  cũng  sai, phụ nữ đều là những  sống thiên về cảm xúc, khi yêu đương  thật tỉnh táo, trong lòng  thể chỉ  tình yêu, nếu  đàn ông ruồng bỏ , sẽ giống như trời sập ."
 
Chẳng  "Hứa Tân Di" năm xưa vì quá yêu Dịch Dương đến mức  thể tự thoát  mới dẫn đến kết cục như  ?
 
—— "Cho nên Dịch Dương thích  một cách khó hiểu, thật  thể tin    thế mà  thích Hứa Vi Nhân mà  thích ."
 
—— "Nếu như lúc  ly hôn với ,   ,    thích Hứa Vi Nhân ?"
 
—— "... Chắc là  đấy, Hứa Vi Nhân xinh   còn  giả vờ như ,    gây rối bên cạnh  , bây giờ   chừng  yêu Hứa Vi Nhân đến mức  thể kiềm chế ."
 
Dịch Dương ở bên cạnh bình tĩnh  những lời .
 
Không thể phủ nhận, lúc   đối với Hứa Tân Di   chút tình cảm nào, đối với cách hành xử của cô  chút bất mãn, thậm chí  lúc   tin tức của cô còn cảm thấy chán ghét, vì   cho cả hai, ly hôn là lựa chọn  nhất lúc bấy giờ.
 
Nếu như   lúc ly hôn đột nhiên   những lời  thật lòng của Hứa Tân Di,  lẽ đến bây giờ  cũng sẽ  ,  phụ nữ bề ngoài xù xì gai góc ,   một mặt trẻ con như .
 
Còn về việc  thích Hứa Vi Nhân  .
 
Dịch Dương nghiêm túc suy nghĩ  lâu.
 
Nếu như   là Hứa Tân Di,  lẽ  sẽ mãi mãi   thấu lòng  của những  đó, càng   những  giả tạo  mặt  đáng sợ đến mức nào.