—— "Lúc    nên  chút gì đó ?"
 
"Sao  xuống máy bay muộn như ?" Dịch Dương như thuận miệng  một câu.
 
"Chuyến bay  hoãn hai tiếng, cho nên muộn ." Hứa Tân Di   ,  chuyện phiếm gượng gạo, "Anh tới lúc nào? Có   chờ  lâu  ? Sao    với em?"
 
"Mười một giờ."
 
"Đặc biệt tới đón em hả?"
 
Dịch Dương gật đầu.
 
"Chuyện  chương trình, cảm ơn ."
 
"Không cần cảm ơn, việc nhỏ thôi."
 
Cả hai cùng im lặng.
 
Dịch Dương  mặt  khác   nhiều, truy cứu nguồn gốc, chỉ  EQ thấp hơn chỉ  IQ, nhưng đến vị trí  của  , EQ cao  thấp cũng  quan trọng, cho dù   một câu,  bên cạnh cũng  thể     rõ ràng.
 
Hứa Tân Di ngược  là   nhiều,  thể  chuyện  ngừng  mặt An Nhã.
 
"Hôm qua hai  chỉ ghi hình chương trình, tất cả các khâu hẳn là   sắp xếp ,   còn xảy  loại chuyện khiến  trở tay  kịp như ?"
 
"Các phân đoạn chương trình quả thật  kịch bản, nhưng đạo cụ chương trình  hỏng, cho nên bất đắc dĩ   đổi, đưa nội dung chương trình phía  lên ,  cũng  ngờ tới." Hứa Tân Di nghiêm túc suy nghĩ, chuyện  vẫn  trịnh trọng  lời cảm ơn mới , "Ông xã, chuyện   thật sự  cảm ơn , nếu   , ngày mai  mạng   sẽ  như thế nào."
 
"Lần  chú ý một chút."
 
Hứa Tân Di gật đầu.
 
"Gần đây  sắp xếp công việc gì ?"
 
"Hình như   sắp xếp gì, tiếp theo là một bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình."
 
"Phim điện ảnh và phim truyền hình?" Dịch Dương cau mày: "Quay bao lâu?"
 
"Không rõ lắm, thời gian cụ thể còn  thương lượng, ước tính dè dặt." Hứa Tân Di âm thầm tính toán: "Nhanh nhất cũng  năm sáu tháng."
 
Dịch Dương xoa xương mày, mi tâm  nhíu .
 
Anh   Triệu Bân , giữa các cặp đôi yêu   thể ở bên  ít mà xa cách nhiều,  nhiều cặp đôi yêu xa cũng là bởi vì  giải quyết  nỗi khổ của việc yêu xa, tình cảm càng ngày càng nhạt, cuối cùng dẫn đến chia tay.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-299.html.]
Xa cách lâu dài cũng   lợi cho việc củng cố tình cảm vợ chồng.
 
Dịch Dương nghiêm túc suy nghĩ, chuyện công ty dần dần  định,    nhiều thời gian ở  thành phố A hơn,  cần bay khắp thế giới, nhưng Hứa Tân Di  chạy khắp thế giới như ...
 
Thôi, để  hãy .
 
Chiếc Bentley  ngang qua một cái đèn đỏ, cuối cùng từ đường cao tốc vòng thành  trong thành phố,  một dãy đèn đường sáng rực rỡ dọc đường, lúc  Hứa Tân Di mới phát hiện đây   đường về nhà cũ.
 
"Không về nhà ?"
 
"Về nhà."
 
Chiếc Bentley  rẽ một cái,  mà rẽ  khu chung cư Lan Đình Nhất Phẩm.
 
Xe dừng , Hứa Tân Di cử động chân đang co quắp, hít một  lạnh.
 
Đứng  sân khấu chương trình hơn nửa ngày, bắp chân sưng phù, gót chân cũng  đau, chắc là  sớm  rách , bây giờ cử động cũng   là đau, chỉ là co quắp ở chỗ  khiến chân  tê, cảm giác sưng phù như vô  mũi kim đ.â.m khiến da đầu cô tê dại,  ở chỗ đó nửa ngày  dám động đậy.
 
—— "Tê —— tê dại..."
 
—— "Đau đau đau đau..."
 
Dịch Dương xuống xe từ bên trái, vòng qua bên ,   một lời bế cô lên.
 
Cơ thể lơ lửng  , Hứa Tân Di giật , theo bản năng ôm chặt cổ Dịch Dương, hai chân bởi vì cử động, cảm giác kim châm càng thêm rõ ràng.
 
Trong đầu cô  là —— "Trời ơi, Dịch Dương  mà  ôm  !"
 
Sau đó liền  cảm giác tê dại như kim châm  thế.
 
"Chậm một chút chậm một chút, đau đau đau!"
 
Cả  Hứa Tân Di cứng đờ trong n.g.ự.c  ,  nhúc nhích.
 
Dịch Dương đành   chậm , bước chân vững vàng  thang máy.
 
Lên lầu,  nhà.
 
Hứa Tân Di   ghế sô pha xoa bóp bắp chân sưng tấy, một lúc lâu  mới hồi phục .
 
"Còn đau ?"
 
Hứa Tân Di cởi giày cao gót,  phần gót chân  trầy xước, vẻ mặt đau khổ gật đầu.