"Không , dì Trần đừng lo lắng, là do hôm nay cháu ăn  ngon miệng lắm, thức ăn dì   ngon." Nói xong, Dịch Dương hung hăng trừng mắt  Hứa Tân Di.
 
"Như  , ngày mai dì sẽ  chút đồ ăn khai vị."
 
"Dì Trần  cần lo lắng, những thứ   ." Dịch Dương gắp một đũa thịt kho tàu.
 
Hứa Tân Di thấy thế, gắp một miếng thịt kho tàu  trong bát của .
 
—— "Ăn thịt kho tàu của , việc hôm nay coi như qua."
 
Dịch Dương buông đũa xuống.
 
"Ông nội, , con ăn no  con  lên ,   cứ ăn từ từ." Nói xong,  dậy rời khỏi bàn ăn.
 
"..." Nhìn miếng thịt kho tàu Dịch Dương  động tới, Hứa Tân Di buồn bực chọc  bát cơm của .
 
—— "Nhỏ mọn,   chỉ là để  chịu trách nhiệm  thôi ? Cần  hẹp hòi như  ?"
 
Dịch lão  và Dịch phu nhân  , đều thấy  ý  trong mắt đối phương,   gì.
 
Hai vợ chồng cãi  là chuyện thường.
 
Cãi  đầu giường  lành cuối giường,   chuyện gì to tát.
 
Ăn xong cơm tối, Hứa Tân Di lặng lẽ lẻn  phòng bếp.
 
"Dì Trần, dì đang  gì ?"
 
Dì Trần ngẩng đầu  cô một cái,  : " đang chuẩn  hoa quả, cô  ăn gì  ?"
 
Hứa Tân Di liếc mắt một cái: "  cần, nhưng...  thấy tối nay Dịch Dương  ăn gì, dì  thể giúp   một đĩa  ,  mang qua cho  ."
 
"Được." Dì Trần nhanh tay, lập tức  một đĩa trái cây cho Hứa Tân Di.
 
Anh đào, dâu tây, thanh long, một đĩa đỏ rực, đại diện cho tấm lòng của cô.
 
Hứa Tân Di bưng đĩa hoa quả lên lầu, gõ cửa thư phòng Dịch Dương.
 
"Anh yêu, vất vả ,  đang bận gì thế? Em mang cho  ít trái cây."
 
Dịch Dương  thèm liếc  cô một cái, ánh mắt  đặt  màn hình máy tính.
 
"Ừm, để xuống ."
 
Hứa Tân Di đặt bên cạnh , dựa  bên cạnh   .
 
"Còn  việc gì?"
 
"Không  việc gì, chỉ là..."
 
"Không  việc gì thì  ngoài , đừng  chậm trễ công việc của ."
 
"..."
 
—— "Nếu   nể mặt   giúp ,  sẽ ở đây chịu đựng  ?"
 
Cô mỉm  : "Anh yêu,   hôm qua   giúp em một việc lớn ?"
 
"Không ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-278.html.]
 
"Đừng nhỏ mọn như ,   em cũng chỉ lo lắng ông nội trách em  hư cháu trai của ông,  là cháu trai ruột của ông nội, ông    nỡ lòng nào đối xử với  như ."
 
Dịch Dương nhướng mày, mặt  cảm xúc  cô.
 
Hứa Tân Di  , dùng nĩa xiên một miếng thanh long đưa đến bên miệng .
 
"Coi như xin ?"
 
"Coi như ."
 
Dịch Dương há miệng ăn.
 
Hứa Tân Di  đưa tới một quả  đào.
 
"Cảm ơn ?"
 
" ."
 
Dịch Dương  quả  đào: "Cảm ơn  như ?"
 
"Đây là quả to nhất, ngọt nhất em  lựa chọn kỹ càng cho ! Còn là em tự tay rửa cho ."
 
"Mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng em dùng một quả  đào qua loa với  như  ?"
 
Hứa Tân Di nháy mắt mấy cái, "Vậy   em cảm ơn  như thế nào?"
 
"Em thấy thế nào?"
 
Bộ dạng  của  nếu    thì thật sự khiến cô thấy khó chịu.
 
Hứa Tân Di ghét nhất là  cảm ơn  khác như thế nào.
 
—— "Em cũng   là con giun trong bụng ,   em   thích cái gì."
 
"Anh mua quà cảm ơn em? Vest?"
 
"Trong tủ quần áo của      nhiều vest ?"
 
"Thắt lưng?"
 
"Năm trăm cái thắt lưng  cũng  thiếu."
 
"..." Hứa Tân Di trợn mắt  : "Vậy   cái gì?"
 
Dịch Dương dựa  , cau mày: "Anh   gì ."
 
—— "Cho  mặt mũi   ?"
 
—— "Khiêu chiến giới hạn chịu đựng của  hết   đến  khác!"
 
Dịch Dương hắng giọng: "Gần đây cơm ở căng tin công ty  ngon."
 
"Sau đó thì ?"
 
—— "Cơm căng tin  ngon thì liên quan gì đến em? Em là  ăn cơm căng tin ?"
 
"Tối nay  cơm hộp cho , ngày mai  mang đến công ty ăn."
 
Hứa Tân Di mở miệng tính  gì đó.