Thấy Giang Niệm, Chu Khải vội vàng  dậy, dùng  thể đầy thương tích của  để thể hiện sự hối  chân thành nhất với Giang Niệm, cúi  chín mươi độ.
 
Giang Niệm đột nhiên lùi  một bước.
 
Lý Thầm  : "Chu Khải đang xin  em, hôm đó  chương trình,  nên  chuyện với em như ."
 
Sự cảnh giác trong mắt Giang Niệm biến mất, hoang mang  về phía Hứa Tân Di.
 
"Đừng  chị, là  trai của em."
 
"Anh trai em?"
 
"Hôm qua em ở câu lạc bộ Ung Phúc,   gặp  trai em,  lẽ   chuyện với Chu  vài câu, Chu  cảm thấy  nên đối xử với em như , nên đến xin  . Chu ,   đúng ?"
 
Chu Khải liên tục gật đầu, cái miệng  lệch  ngừng ú ớ.
 
"  khá tò mò, vết thương   Chu  là do Giang Hoài đánh  do Dịch Dương đánh?"
 
Trong tình huống lúc đó, Chu Khải   thấy rõ ai đá  , ai đánh  ? Anh  chỉ nhớ  một đám vệ sĩ  lượt đè   xuống đất đánh túi bụi, hai vị đại lão  bên cạnh xem,  đánh hội đồng, tình hình  hề hỗn loạn chút nào.
 
Anh  cố gắng gõ mấy chữ lên màn hình.
 
—— Dịch  và Giang   đánh .
 
Hứa Tân Di gật đầu. Người  cũng  điều đấy chứ.
 
"Giang Niệm, em nghĩ ,   tha thứ cho   ?"
 
Giang Niệm liếc  vết thương   Chu Khải, lạnh lùng : "Thôi ."
 
Chu Khải  dậy, chuẩn  cúi  chín mươi độ với   nữa.
 
Giang Niệm mặc kệ  , chuyện  nếu  qua  sẽ  đến gây phiền phức nữa,  cũng lười so đo.
 
"Chị Tân Di, em  việc,   nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-276.html.]
 
"Đi ."
 
Giang Niệm rời khỏi phòng nghỉ, lấy điện thoại , do dự một lúc  danh bạ,  ấn   của Giang Hoài, đồng thời gửi một tin nhắn.
 
Tin nhắn trả lời  nhanh, "Cảm ơn thật thì tối nay về nhà cùng ăn cơm."
 
Giang Niệm  tin nhắn , hồi lâu  mới trả lời "Được".
 
Trong phòng nghỉ, Hứa Tân Di hỏi rõ ràng  chuyện xảy  tối qua, đại khái  sắp xếp  mạch suy nghĩ.
 
Cũng chính là Chu Khải  chà đạp Giang Niệm, kết quả  Giang Niệm đá hai cái, đập chai rượu, vốn dĩ nếu kết thúc ở đây, thì hôm nay chính là Chu Khải đến hỏi tội, nhưng tiếc là   may mắn, buông lời ngông cuồng đúng lúc  Giang Hoài và Dịch Dương  ngang qua  thấy,  dạy dỗ một trận.
 
Tiễn Chu Khải  về, An Nhã   lưng cô cảm thán: "Lũ nhà tư bản vạn ác , lũ nhà giàu đáng chết!"
 
Hứa Tân Di như  điều suy nghĩ, "Chị  xem tối nay   nên cảm ơn Dịch Dương một chút ?"
 
An Nhã mỉm , vẻ mặt vui vẻ, "Giúp cô một việc lớn như , đương nhiên  cảm ơn ."
 
"... Chị đừng hiểu lầm   ?"
 
"Được. Chị hiểu."
 
"..."
 
Chiều tối về nhà, Hứa Tân Di gặp bác Trần ở phòng khách, hỏi bác  Dịch Dương  về .
 
Bác Trần  tủm tỉm chỉ lên lầu, "Cậu chủ đang ở thư phòng."
 
Vừa dứt lời, Hứa Tân Di  biến mất.
 
Vừa lên đến đầu cầu thang tầng ba, liền thấy Dịch Dương   từ thư phòng, cô sải bước tiến lên, nhảy lên  Dịch Dương, hai tay ôm chặt cổ , hai chân quấn chặt lấy eo .
 
"Ông xã, cảm ơn !"
 
Dịch Dương bất ngờ  sự nhiệt tình của Hứa Tân Di  cho giật , ôm lấy eo cô, "Làm gì ?"