Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-11-28 12:30:37
Lượt xem: 47
Thấy Giang Niệm không đáp lời, Chu Khải tiếp tục nói: "Cậu không đồng ý cũng không sao, ngày kia tôi và sếp của các cậu Hứa Tân Di gặp mặt, cậu không đồng ý tôi sẽ hỏi cô ấy..."
Chu Khải lời còn chưa nói hết, một tiếng giòn vang lên, ngay sau đó chất lỏng ấm áp từ trên đầu chảy xuống, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai bốn phía, theo đó là cơn đau nhức dữ dội trên trán.
Anh ta che trán, nhìn Giang Niệm cầm chai rượu không đập vào đầu mình trước mặt, "Cậu... Cậu dám đánh tôi?"
Chu Khải vừa tức vừa giận, nhìn ánh mắt u ám của Giang Niệm, đáy lòng không hiểu sao run lên.
Giang Niệm mặt không biểu cảm túm anh ta lên, hất ngã xuống đất, một cước vững vàng đạp tới, Chu Khải vừa ngã vừa lăn một vòng liền đến góc tường, ngửa mặt nằm xuống, thở hổn hển nhưng không kêu đau được, bụng nóng rát.
"Cậu dám đánh tôi!" Chu Khải thở hồng hộc thật lâu, loạng choạng đứng dậy nhìn anh: "Được, được... Cậu cứ chờ đấy, tôi nói cho cậu biết, bất kỳ nghệ sĩ nào trong phòng làm việc của các cậu, về sau đừng hòng lên bất cứ chương trình nào của đài chúng tôi, còn có cậu! Không tống cậu vào tù tôi thề không làm người!"
Giang Niệm ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, níu lấy cổ áo anh ta, đ.ấ.m một quyền qua, m.á.u mũi chảy ra.
"Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng liên lụy đến sếp của tôi."
Hai người chỉ cách một cú đấm, có lẽ là biểu cảm của Giang Niệm quá mức nham hiểm, ánh mắt quá mức đáng sợ, Chu Khải trong một khoảng thời gian ngắn liền nín thở không dám trêu chọc anh nữa.
Ánh mắt Giang Niệm dừng lại ở trên mặt anh ta, là sự tàn nhẫn và hung bạo mà ngay cả bản thân anh cũng chưa từng biết.
Nhìn nhau thật lâu, Giang Niệm buông anh ta ra, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Dựa vào cửa, Giang Niệm cúi đầu hoảng hốt.
Anh đến để xin lỗi, nhưng sự việc lại trở nên như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-272.html.]
Anh lấy điện thoại ra, do dự trong danh sách liên lạc, trượt lên trượt xuống rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không gọi được cuộc nào, tắt điện thoại, im lặng rời đi.
Năm phút sau, nhân viên của hội sở Ung Phúc chạy tới, nhìn thấy m.á.u trên mặt Chu Khải và cảnh tượng hỗn độn trong phòng, vội vàng báo cảnh sát.
"Báo cảnh sát! Lập tức báo cảnh sát! Giang Niệm đâu rồi? Người của hội sở các người đều ăn không ngồi rồi sao? Không ngăn được anh ta sao? Tôi nói cho các người biết, anh ta đã đánh tôi đổ m.á.u ở hội sở Ung Phúc các người, hội sở các người cũng phải cho tôi một lời giải thích!"
Người đi ngang qua ngoài cửa dừng bước.
Nhân viên của hội sở giải thích: "Chu tiên sinh xin lỗi, chúng tôi đã báo cảnh sát, nhưng Giang Niệm mà ngài nói đã rời khỏi hội sở của chúng tôi rồi, cho nên..."
Chu Khải kêu gào: "Tôi mặc kệ! Bảo vệ của các người đâu? Lập tức bắt Giang Niệm lại đây cho tôi, dám đánh tôi! Hôm nay tôi phải cho anh ta biết tay!"
Giang Hoài đứng ở ngoài cửa nghe tiếng mắng chửi của Chu Khải im lặng, sau đó cười nói với Dịch Dương bên cạnh: "Dịch tiên sinh có phiền không nếu tôi xử lý chút việc riêng?"
Hôm nay Giang Hoài và Dịch Dương đến hội sở Ung Phúc để bàn chuyện hợp tác, hai nhà Dịch Giang nhiều năm không hợp tác, lần hợp tác này cực kỳ quan trọng.
Dịch Dương lạnh lùng nhìn anh, "Nếu Giang tiên sinh muốn xử lý việc riêng, vậy công việc hôm nay để sau này bàn lại."
Trong phòng lại vang lên tiếng kêu gào giận dữ, "Tên tiểu tử Giang Niệm này dám đánh tôi, không đưa nó vào tù mười năm tám năm tôi thề không làm người! Còn có Hứa Tân Di, ngày mai tôi muốn xem cô ta giải thích với tôi thế nào! Ngay cả nghệ sĩ của phòng làm việc mình cũng không quản được, phòng làm việc này của cô ta cũng đừng mở nữa!"
Giang Hoài nhướng mày nhìn Dịch Dương: "Dịch tiên sinh, tôi nghĩ, bây giờ chúng ta nên cùng nhau xử lý việc riêng rồi."
Hai người mặt không cảm xúc đẩy cửa ra.
Nhân viên của hội sở đang xử lý vết thương trên đầu cho Chu Khải.
Chu Khải vừa thấy mấy người đàn ông mặc vest đi vào phòng, đột nhiên đứng dậy, "Các người là ai!"